1 Mười hai giờ mười bảy phút trưa, hoan nghênh mọi người đã chờ đến đúng giờ phát thanh, tôi là bạn già của mọi người đây, DJ Bách Hạnh Thụ. Hôm nay là ngày Valentine mười bốn tháng Hai, không biết người đang nghe đài là một hay là hai nhỉ?
Thôi, dù sao bất kể thế nào Hạnh Thụ tôi cũng là người ngồi phát sóng trực tiếp, mọi người nói xem, là sếp quan tâm tôi không để tôi phải nhìn cảnh ân ái trên twitter hay là sợ tôi kích động xách xăng ra đường phóng hỏa? Quả nhiên là vì sự an toàn của quần chúng nhân dân mà.
2 “Ê, A Quang, ở đây ở đây!”
Thiếu niên tóc đen tay trái kéo vali màu bạc, tay phải giữ balo khoác trên vai, nhìn thấy người nào đó đang nhảy nhót trong đại sảnh, anh mỉm cười, bước nhanh hơn.
3 Nụ hôn cuối cùng vương mùi khói thuốc.
Một mùi hương đau buồn và cay đắng.
Ngày mai, giờ này,
Anh đang ở nơi nào.
Và đang nhớ đến ai?
You are always gonna be my love.
4 Vì thói quen mà chưa kịp đổi đài, giọng nói lười biếng dí dỏm của cô gái truyền qua đài phát thanh, rất quen thuộc, thế nên nhất thời, tất cả mọi người trong xe đều sững sờ.
5 “Ôi dà! ID Phượng Hoàng nhắn lại với Hạnh Thụ, hôm nay Hạnh Thụ đã nghe kể nhiều chuyện của mọi người rồi, vậy chuyện tình cảm của cô thì sao? Hừm, vấn đề này…”
Giọng DJ hoàn toàn im lặng, nhạc nền vang lên, ca khúc tình yêu vui tươi lại không hề được người nào trên xe thưởng thức.
6 “Ha ha, thật ra, Hạnh Thụ cũng có trải qua một mối tình đầu khó quên rồi, đại khái là hồi trung học phổ thông, tên của anh ấy, là Quang. ”
Zentai Hikaru (Tài Tiền Quang).
7 Yên tĩnh.
Chẳng biết Khiêm Dã dừng xe lại bên đường từ lúc nào, gió bên ngoài nhè nhẹ thổi hàng cây hạnh xào xạc, giọng nói thản nhiên của cô gái trên đài vang lên trong xe, như là vừa mở ra ký ức long đong phủi bụi từ lâu, thời gian cuồn cuộn chảy.
8 “Hiện giờ nhớ lại mối tình đầu này, tự tôi cũng thấy rất buồn cười, nhớ kỹ mỗi sắc thái mỗi câu đùa của anh ấy. Nhớ anh ấy không thích ăn sáng bằng đồ ngọt nên cứ hay nhờ tôi đi mua bạch tuột cuốn của ông bác bán bên sông cho.
9 Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Tài Tiền Quang, Tuyền Thủy Ương thở dài một hơi: “Đi tìm cô ấy đi, có lẽ Hạnh Thụ không thể đợi cậu thêm mười ba năm nữa đâu.