1 Những bông tuyết cô đơn lạnh lẽo, bay lả tả từ phía chân trời đen sẫm nhẹ nhàng rơi xuống giống như những vong linh khoan thai khiêu vũ trong đất trời…“Vào trong đi, lạnh lắm…”Tôi hít hít lỗ mũi, thực sự rất lạnh, ở trong lòng Bắc Nguyệt, tôi vẫn lạnh tới mức run lên…Anh nhìn tôi một cái không nói gì nữa.
2 Đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không có một tiếng động nào. Tôi ở trong khoảng không gian yên tĩnh này đột nhiên tỉnh dậy, kinh nghiệm nhiều năm đã nói cho tôi biết, loại yên tĩnh quá mức này không hề bình thường.
3 Lưng dựa vào vách tường phía sau, tôi cố gắng điều chỉnh nhịp tim của mình, miệng vết thương không sâu, những vẫn đang chảy máu…Mồ hôi theo cằm rơi xuống mặt đất, sức lực đã kề mức giới hạn rồi…Dưới chân chất đầy thi thể, bọn chúng vẫn đang chờ cơ hội để tiến lên…Hắn thật xứng đáng là “thầy dạy” của cái chết, đồng bọn chết nhiều người như vậy, thế mà đôi mắt cũng không chớp lấy một cái, đúng là khôg phải con người…Tầm mắt tôi đã bắt đầu mơ hồ, nếu là trước kia thì vẫn còn có thể mở đường máu, nhưng mà bây giờ nhiệm vụ này đối với tôi mà nói chắc chắn không thể hoàn thành…Bắc Nguyệt nói không sai, loại thuốc này đang dần dần ăn mòn sinh mệnh tôi.
4 Ý thức của tôi rời rạc giữa tỉnh và mơ, trong không khí dường như có hương vị của nước biển, thấp thoáng còn có thể nghe thấy tiếng sóng biển, rốt cục là tôi đang ở đâu?Cố gắng mở to mí mắt nặng nề nhưng chỉ thấy toàn một màu đen trong phòng.
5 Cảm giác được sự chói mắt của ánh mặt trời, tôi chậm chạp mở to đôi mắt ra, xuyên qua chiếc cửa sổ sát đất cao rộng mới nhìn thấy vầng mặt trời đang từ từ nhô lên ở phía đông…Tôi đưa hai tay che mắt lại, chúng không thể tiếp nhận nổi ánh sáng mạnh như thế.
6 Bốn năm trước…“Chị Ngưng Tịch, chị thật xinh đẹp. Chờ sau này khi em lớn lên, chị phải làm cô dâu của em đó nha” đây là giọng nói của ai, dễ nghe êm tai đến thế, không ngừng quanh quẩn bên tai tôi.
7 Đêm hôm đó, trên máy bay…Tôi cuộn tròn cơ thể vào trong chăn, chỉ để lộ ra khuôn mặt, mệt mỏi buồn ngủ…“Mệt à?” Joey khẽ hỏi tôi. Cậu ta tóc đen, mắt xanh, da trắng, tiếng Trung của cậu ấy cũng khá dễ nghe.
8 Xích Vũ, băng đảng của người Hoa đã có hơn một trăm năm lịch sử, bạn không thể nào đưa ra một định nghĩa chính xác tuyệt đối cho nó. Nó là một băng đảng nhưng lại không đơn thuần chỉ là một băng đảng dựa vào xã hội đen để tồn tại, bởi nó có tập hợp các xí nghiệp của riêng mình – tập đoàn Xích Vũ, đó là tập đoàn xí nghiệp duy nhất ở Hà Lan do con cháu của người Hoa quản lí.
9 Máy bay cuối cùng đáp tới sân bay, người tới đón tôi vẫn là Nguyên Húc. “Tại sao chỉ có mình anh?” Tôi cười hỏi anh ta“Này, em nói thế sẽ làm tổn thương trái tim anh đấy, Đường chủ Ngưng Tịch ạ.
10 Xe chạy một mạch tới tòa cao ốc ở vùng ngoại ô này. Tôi kéo cửa kính xe xuống, bên ngoài chẳng biết từ lúc nào mưa đã rơi tí tách rả rích, giương mắt nhìn lên, bên đường là rừng bạch dương mịt mờ trong bóng đêm, có một loại lạnh lẽo, thê lương không nói nên lời…Tốc độ xe chậm dần, đầu xe chậm rãi quẹo vào lối rẽ chính giữa ẩn tàng sau đám cành lá xum xuê.
11 Lúc trong lòng Vũ thức dậy, trời đã sáng bảnh mắt. Đã rất lâu tôi không có một giấc ngủ ngon như vậy, mỗi đêm luôn là ác mộng không ngừng, chỉ khi ngủ bên cạnh Vũ mới có thể ngủ một giấc ngon lành tới tận sáng.
12 Nhìn thấy tôi, có vẻ thất thần. “Ngưng Tịch, em… Dáng vẻ bây giờ của em giống hệt với của cô. . ”Không ngờ Vũ vẫn còn nhớ dáng vẻ của mẹ tôi năm đó. Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc mẹ tôi rời khỏi Hiên Viên gia, Vũ mới có sáu tuổi thôi.
13 Lúc từ nghĩa địa trở về đã là gần trưa, tập đoàn có việc cần xử lý cho nên Vũ không kịp cùng ăn với tôi bữa cơm trưa đã vội đi mất rồi. Tôi về tòa nhà đó một mình, người làm hỏi tôi có muốn ăn cơm trưa không, bình thường đều là cùng Joey ăn cơm, một mình tôi cũng chẳng muốn ăn gì, liền bảo họ tôi đi nghỉ ngơi một chút cơm trưa đợi lát nữa mới nói.
14 “Tĩnh Ảnh, tôi còn tưởng cậu đã bốc hơi khỏi thế giới này rồi chứ!” Tôi ngồi trên ghế dựa ở thư phòng, bận rộn nhưng vẫnn ung dung nhìn người đang đứng ở phía đối diện, vẻ mặt hắn mang vẻ vô cùng ân hận.
15 Tà dương như máu, thần bí đến kì lạ… Một người cô đơn ngồi trên ghế dựa bằng da màu đen, xuyên qua cửa sổ sát đất rộng lớn nhìn ánh tà dương đỏ như máu… Ánh mặt trời hoàng hôn chiếu lên người hắn, mái tóc đen tuyền bị nhuộm lên một lớp vàng nhạt.
16 Dục niệm Về nhà, Joey vẫn chưa trở về, từ ngày tôi bảo nó đi đã hai ngày hai đêm trôi qua rồi, tôi biết nó đang giận dỗi tôi. Tôi hết cách, chỉ biết lắc đầu.
17 Pha một tách hồng trà ình, chuẩn bị sữa cho Joey. Tôi biết nó chẳng thích uống thứ gì nhưng mỗi buổi sáng tôi vẫn bắt nó uống sữa, tôi cảm thấy nó vẫn còn có thể phát triển chiều cao cho nên thức uống này rất hữu ích cho cơ thể.
18 Tranh đấu “Nhị tiểu thư, thuộc hạ không hiểu rõ ý của cô” Vẻ mặt hắn đầy sợ hãi nhìn tôi “Thật sự không rõ sao?” Tôi mỉm cười nhìn hắn, họng súng chạm hẳn vào trán hắn, hắn lập tức quỳ xuống “Nhị tiểu thư, không phải tôi, thật sự không phải tôi…”“Biết vì sao tôi không thích dùng súng bắn chết người không?” Tôi hỏi hắn thoáng ngẩn người.
19 Sóng đôi Nhìn hắn đang ngồi trên chiếc ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, cô hơi do dự, cô biết từ lúc bắt đầu hành động, hắn chưa từng có một giấc ngủ ngon……Đang định xoay người rời đi……“Na La” Cảm nhận được hơi thở của cô, hắn gọi cô lại.
20 Kết cục tàn sát Ánh mắt Nhược Băng tối sầm lại: “Em không nên làm vậy, thực sự muốn dùng bản thân mình để đổi cô ấy về sao?”” Anh có biện pháp gì tốt hơn à?” Tôi cười nhìn anh” Ngưng Tịch, nếu không được thì bỏ đi.