Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Dạ Ngưng Tịch

Thể loại: Ngôn Tình
Số chương: 67
Cập nhật cuối: 9 năm trước
Tác giả Phi Yên đã giới thiệu đến với độc giả một truyện đặc sắc với nội dung có chút lạ lẫm, lôi cuốn bạn đọc, không phải típ truyện ngôn tình cũ kỹ, tình yêu ngọt ngào thăng hoa, mối tình tổng tài với mỹ nữ xinh đẹp hay của một đại soái ca với tiểu muội mà là mối tình với đầy những thăng trầm, đau đớn có, oán hận, yêu thương sẽ để lại trong lòng con người, lưu dấu nhưng tình yêu rồi thì sẽ còn mãi nhưng chúng sẽ tồn tại đến đâu, liệu có bền vững không, mời bạn đọc truyện Dạ Ngưng Tịch để tìm ra câu trả lời.

Danh sách chương Dạ Ngưng Tịch


Chương 41: Sập Bẫy

41 Biệt thự bên bờ biển, trong phòng khách…“Chị Ngưng Tịch, chị từng nói từ thói quen sinh hoạt và sở thích của một người có thể suy ra tính cách của người đó…” Joey thấp giọng nóiTôi khẽ gật đầu “Đúng vậy, không sai…”Nó hừ lạnh một tiếng “Vậy khẩu vị của vị Truyền tiên sinh này thực sự đặc biệt…”Tôi nhếch môi cười, đồng cảm nói “Đúng là đặc biệt…”Giữa phòng khách có một bể cá rất lớn, bên trong chỉ nuôi một loại cá duy nhất là Piranha (cá Piranha còn có tên khác là cá răng đao, là một loại cá ăn thịt)…Piranha được coi là loài “Thủy sói” (lang sói trong nước), là một loại cá cực kì hung dữ, còn phải kể đến bộ mặt nanh ác, xấu xí quái dị, tôi chưa từng gặp ai cho chúng vào nuôi như một loài cá cảnh…Truyền Chi , sở thích của hắn đúng là khác hẳn với người bình thường…“Xin lỗi, đã để các vị đợi lâu… có vài việc vừa mới xử lí xong” Chủ nhà ung dung bước xuốngTôi và Joey lịch sự đứng lên, nói vài câu chào hỏi xong, tôi giới thiệu Joey với Truyền Chi…“Joey thật không ngờ cậu còn trẻ như vậy, chính cậu ở châu Á đã đả thương bao lâu binh lực của Thiên Nhất Minh, đúng là một anh hùng trẻ tuổi xuất chúng…” Truyền Chi ôn hòa, không chút keo kiệt buông lời khen“Truyền tiên sinh, ngài quá khen rồi…” Joey hơi gật đầu, khách khí trả lời…Tôi dùng dư quang khóe mắt liếc nó, vẫn ổn tuy có chút khách sao nhưng thế cũng gọi là lịch sự.


Loading...

Chương 42: Bỏ Trốn

42 Về phòng, tôi không bật đèn, cởi áo khoác ra thuận tay ném lên sofa, sau đó nặng nề ngã cả người lên sofa… Dựa lưng vào thành ghế, xoa xoa thái dương đau nhức, tôi thở dài một hơi thật sâu, sau đó nói với căn phòng tối mịt“Ra đi, tôi biết cậu đã về…”Trong căn phòng tối om, Joey bước lên vệt ánh sáng phản chiếu từ mặt trăng mờ mịt dưới sàn nhà im hơi lặng tiếng bước ra, nó trong bóng tối, mơ hồ không rõ chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt màu lam chiếu lên một tia sáng lạnh lùng…“Sao chị biết em đã về rồi…”“Tôi biết cậu sẽ về đây tìm tôi… Joey, cậu khiến tôi rất thất vọng “Tôi đứng lên, chầm chậm bước về phía nó…Nó không động đậy chỉ đứng yên đó nhìn tôi, sau đó cười lạnh “Tôi khiến chị thất vọng? Cho nên sao, hôm nay chị tới giết tôi à?”Tôi nhìn nó một cái, bình thản nói “Tôi phải ọi người một câu trả lời thỏa đáng…”Mắt nó tối sầm lại, còn chưa chờ tôi tới gần đã rướn người lên phía trước, nắm chặt lấy bờ vai tôi trước, lòng tôi sợ hãi, muốn giơ tay đánh trả lại bị nó tóm chặt lấy, xoay người ép chặt tôi lên bức tường…Tôi sợ hãi, Joey, không ngờ tốc độ của nó lại nhanh đến thế, sức của nó lại mạnh mẽ đến thế, điều này trăm triệu lần tôi không ngờ tới…“Buông tay…” Tôi thấp giọng nóiNgười phía sau cười lạnh, rướn người lại gần hơi, hơi thở nóng ấm thổi lên cổ tôi, cúi đầu đùa cợt bên tai “Chị đang ra lệnh cho tôi, hay là cầu xin tôi đây?”Tôi khẽ thở dài, “Joey, đừng như vậy…”“Vậy tôi phải thế nào, chị nói tôi biết đi!” Người phía sau gầm nhẹ một tiếng, lực trên tay đột ngột tăng thêm, xương cổ tay bị hắn nắm chặt đau đến sắp nứt ra…“Tôi biết, người anh tốt của chị muốn chị tới giết tôi…Được tôi đưa chị mạng của tôi! Có điều trước đó, chị phải làm tôi thỏa mãn…” Nụ hôn nóng bỏng dán da thịt trên cổ tôi, dọc theo bờ vai dùng lực mút vào, những nơi bị nó hôn qua ê ẩm đau nhức…“Joey, buông tay!”Tôi giãy dụa, người phía sau chẳng những không buông tay, trái lại còn ôm tôi chặt hơn, xoay người một cái làm tôi ngã xuống sofa…Hai cổ tay mỏng manh bị một tay nó nắm chặt lên đỉnh đầu, một tay khác bóp chặt cằm tôi, nó dùng hết sức ép chặt tôi xuống bên dưới, nó dùng sức mạnh đến nỗi tôi ngay cả cử động cũng không nổi…“Không phải chị thích dùng bản thân mình để giao dịch với người khác sao? Lần này tôi giao dịch với chị, dùng một đêm của chị đổi lấy mạng tôi, thế nào? Hài lòng chứ?!” Nó lạnh lùng châm chọc, dùng sức nắm chặt lấy xương hàm tôi, ánh mắt lạnh băng ép chặt tôi…“Vì sao? Vì sao chị lại đối xử với tôi như thế? Trong mắt chị tôi nhỏ bé không đáng kể như thế sao? Chị biết không, bắt đầu từ năm mười bốn tuổi lúc nhìn thấy chị nằm trên giường những người đàn ông khác, tôi đã tự nói với bản thân tôi nhất định phải mạnh mẽ hơn, phải mạnh mẽ hơn tất cả mọi người… Bởi vì, tôi muốn đám đàn ông đó không được chết tử tế…” Hung dữ hôn lên môi tôi, nó đưa răng điên cuồng cắn lên đôi môi mềm mại của tôi…“Tôi không muốn để bất kì người nào chạm vào chị, một đầu ngón tay cũng không được, lúc chị nằm trên giường của người đàn ông khác, chị có từng nghĩ đến tôi không? Tôi sắp điên rồi…”“Joey…”Ánh mắt của cậu bé khiến tôi ngạc nhiên cực kì, tôi chưa từng nhìn thấy vẻ nanh ác này bao giờ…“Có biết bây giờ tôi muốn làm gì không?” Nó nói nhỏ bên tai tôi, giọng nói dịu dàng như nước, nhưng lại lạnh như băng khiến tôi không tránh khỏi cơn giật mình…“Tôi muốn xé chị ra sau đó nuốt vào bụng, như vậy, chị vĩnh viễn là của tôi…”Nói xong mãnh liệt xé toạc cổ áo tôi ra, chiếc áo lót màu trắng cứ như vậy lộ ra trước mặt nó, ánh mắt âm u, màu lam u tối dục vọng kìm nén bao năm chạm vào là vỡ tung…Dùng tay kéo mạnh chiếc áo lót xuống, mở miệng cắn lấy đỉnh nhũ hoa, trên dọc khuôn ngực lưu lại vô số dấu hôn…Điên, nó điên thật rồi, cho dù là Hoàn Tư Dạ cũng chưa từng thô bạo với tôi như thế…Dáng vẻ lúc này của hắn khiến lòng tôi vừa đau đớn vừa chua chát, đây đứa bé chính tay tôi chăm sóc nuông chiều bốn năm trời sao? Nó khiến tôi cảm thấy thật xa lạ…Tôi im lặng, ngoan ngoãn không giãy dụa nữa…“Joey, em đang muốn cưỡng hiếp tôi sao?”Người bên trên nhất thời cứng đờ…“Tôi vẫn luôn tưởng em muốn mạnh mẽ hơn là để bảo vệ tôi… Thì ra lí do của em là thế này…” Tôi cười thê lương, nhẹ nhàng lắc đầu“Joey, em và đám đàn ông dã thú đè lên người tôi có gì khác nhau?”“Chị Ngưng Tịch, em…”Tôi nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn vào đôi mắt mê hoặc lòng người đó nữa, nếu nó khăng khăng muốn cướp đoạt và tổn thương, vậy vẻ đau đớn trong mắt nó lúc này là ý gì?“Em đã lớn rồi, hiện giờ mạnh mẽ hơn tôi nhiều, tôi không phản kháng được em, muốn làm gì thì làm đi, cơ thể này từ lâu đã nghìn thương trăm lỗ (nghìn thương trăm lỗ: ý là tàn tạ) rồi, thêm một lần nữa cũng chả sao…”Bi thương đến tuyệt vọng, nếu như ngay cả Joey cũng đối xử với tôi như thế, vậy tôi còn có thể kì vọng gì vào những người khác đây?Hơi thở cuồng loạn ngay lập tức trở nên lạnh băng, đôi bàn tay chá sát trên người tôi trở nên run rẩy…Tôi mở mắt to nhìn nó… Đâukhổ, giờ phút này ngoài đau khổ ra, trên gương mặt thanh niên tuấn mỹ này không còn tìm được cảm xúc gì nữa…Nó dừng tất cả mọi động tác lại, nhưng không rút người về, vùi đầu lên cổ tôi“Chị Ngưng Tịch, đừng như vậy, em sai rồi!” Tiếng nói nó đau đớn như nhỏ máu“Joey…” Tôi đau lòng gọi tên nóThực ra, nó không sai,k người sai là tôi! Tôi đã sớm nhìn ra tình cảm của đứa trẻ này với tôi đã biến đổi từ lâu, nhưng tôi lại quá coi thường…Mấy năm nay tôi chỉ lo cho việc khuếch trương thế lực cho Xích Vũ trước giờ chưa từng ngoái đầu cẩn thận nhìn vào đôi mắt hồn nhiên mà trong suốt này, mãi đến khi nó ở trong bóng tối dần dần trở nên lạnh lẽo, trở nên hắc ám, trở nên lạnh lùng mà khát máu, tôi vẫn không hề phát giác…Nghĩ kĩ càng một chút, nó nói không sai, lúc trước bồi dưỡng cho nó là vì Vũ, tôi chỉ muốn lợi dụng nó, trước giờ chưa từng xem xét đến cảm nhận của nó, là tôi lãnh khốc ích kỉ cho nên mới gây ra sự lệch lạc trong suy nghĩ của nó gây thành hậu quả hôm nay…“Chị Ngưng Tịch, em đem mạng của em cho chị, nhưng chị ngàn vạn đừng giao em ra, dù có chết em cũng phải chết trong tay chị…”Nó thấp giọng khẩn cầu bên tai tôi…Tôi thở dài một hơi, “Joey, về Italy đi, trở lại Hải Lai Nhân…”Nó ngẩng đầu kinh ngạc nhìn tôi “Chị Ngưng Tịch, chị biết rồi?”Tôi khẽ gật đầu, ngồi dậy mặc áo lại cho tử tế “Họ tới tìm chị, họ nói cũng đã đến tìm em nhưng lại bị em từ chối…”Ánh mắt nó tối sầm lại, nghiến răng nói “Em không về…”Tôi nhíu mày hỏi “Vì sao?”Nó nhìn tôi, phẫn uất nói “Vì sao em phải về, dòng họ đó căn bản không có ai để tâm đến em sống chết thế nào, bởi vì em là con trai của một ả gái điếm, lần này nếu như không vì ông già đó không còn con trai nối dõi, họ sẽ nhớ đến em sao? Lúc em và mẹ bị người ta tùy ý lăng nhục giẫm đạp trên phố đen ở Rome, bọn họ ở đâu?”Nghe vậy, tôi thở dài, “Nhưng dù sao đó cũng là ông nội em, nơi đó có tất cả những gì đáng lẽ thuộc về em…”Khóe môi nó vẽ ra nét cười lạnh lùng “Ông nội? Ông ta chẳng qua là muốn lợi dụng em để ổn định vị trí trong dòng họ, phòng ngừa giống như nhà Gambino ấy, không muốn để các họ khác chiếm quyền, chị nghĩ ông ta sẽ nói chuyện tình thân với em sao? Ông ta muốn em trở về làm con rối trong tay thôi…”Tôi lắc đầu cười “Joey, nếu em chỉ có thể làm một con rối tùy người ta đứng ngoài giật dây, vậy uổng công chị bốn năm dạy dỗ em…”Nghe vậy ánh mắt nó sáng rực “Chị Ngưng Tịch, ý chị là em phải…”“Joey, trở về đi, lấy lại tất cả những gì đáng lẽ thuộc về em, đây mới là chuyện em phải làm… Hơn nữa, em cũng chỉ còn duy nhất một con đường này, Xích Vũ không còn là nơi cho em dung thân nữa rồi…”Nó hơi lưỡng lự, “Nhưng chuyện ở đây phải xử lý thế nào?”“Chị sẽ xử lý, chị biết em không làm chuyện đó…”Nó giật mình nhìn tôi “Chị Ngưng Tịch, sao chị biết?”Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của nó, tôi bất đắc dĩ mỉm cười “Đừng quên, em là do chị dạy dỗ, em có bao nhiêu bản lĩnh sao chị lại không biết chứ, nếu em thực sự có dã tâm đen ăn đen làm sao có thể để người ta dễ dàng vây quét như thế chứ… Thật không ngờ người gian xảo như em cũng có thể mắc bẫy người ta “Nó thở dài một hơi, chán nản nói “Chúng em đi giao dịch, đến địa điểm đã hẹn trước không thấy ai đến bàn bạc cả, chỉ có mấy xác chết, bên cạnh còn đặt cả mấy kilogam heroin, chúng em còn chưa hiểu chuyện này là thế nào đã lọt vào mai phục của người ta rồi…”Tôi nhíu mày “Người giao dịch với em là ai?”” Người của Lư Tây An…”Tôi lắc lắc đầu “Joey, em sơ suất quá, dòng họ này trước giờ chưa từng mua bán vũ khí, đột nhiên lại muốn giao dịch với em, mặt này chắc chắn là có vấn đề, sao em không điều tra rõ ràng trước khi làm việc?”Nó cúi đầu “Bởi vì giá tiền họ đưa ra rất hấp dẫn, là em chỉ biết lợi trước mắt, chị Ngưng Tịch, em hối hận vì lúc trước đã không nghe lời chị…”Tôi thở dài, “Thôi, bây giờ nói gì cũng vô dụng, thời gian cấp bách, chúng ta phải đi ngay thôi…”Nó nhìn tôi, khẽ gật đầu…Nhưng, chúng ta vừa rời khỏi căn phòng, rất nhanh đã thấy mấy chục người đông đảo vây quanh, đều là người của Xích Vũ, Nhược Băng, Đằng Tuấn, Nguyên Húc cũng trong số đó còn người dẫn đầu… là VũTôi ngạc nhiên, sao Vũ biết là Joey đã về?Vẻ mặt Vũ đầy phức tạp nhìn chúng tôi, trầm giọng nói “Ngưng Tịch, giao nó ra đây đi, chuyện này em không gánh vác nổi đâu… Anh chỉ muốn tốt cho em thôi ““Chị Ngưng Tịch, chị đừng lo cho em…”Joey thấp giọng nói“Em định làm gì?”“Chỉ bằng họ có lẽ không ngăn được em đâu…” Hung hăng cắn ra mấy chữ này, đôi mắt xanh lam băng lạnh khiến người ta sợ hãiTôi nhíu mày chặt “Họ đều là người của Xích Vũ, em muốn tự hủy nhau sao?”“Vậy làm thế nào?” Trong tiếng nói trầm thấp mang vẻ nôn nóngTôi nhìn nó bình tĩnh nói “Dao của em đâu?”Nó thoáng ngẩn người, rút dao ra…Tôi nắm chặt lấy tay nó, đặt ngay lưỡi dao lên cổ mình, thấp giọng nói “Siết chặt vào cổ chị…”“Ngưng Tịch…” Giọng nói đầy khó nhọc, là Vũ, nhưng tôi không để ý tới anhMấy người bên đó dường như hơi lưỡng lự, đứng im không có động tĩnh gìTôi nhìn lướt qua nó “Không muỗn chết thì nghe lời chị…”Mắt nó tối sầm lại, ép chặt lưỡi dao vào cổ họng tôi…“Lùi ra phía sau…” Vũ trầm giọng hạ lệnh, ánh mắt nhìn tôi đầy lo lắng và nôn nóng…Vũ, xin lỗi, em biết anh sợ liên lụy tới em, nhưng em không thể giao nó cho Hình đường được, nếu giao ra toàn thên nó sẽ bị hủy diệt, so với cái chết còn khó chịu hơn, nó dù sao cũng do em một tay nuôi dưỡng…Chúng tôi đi ra khỏi vòng vây, Joey ép tôi lên một chiếc xe, chúng tôi chạy thẳng ra khỏi cửa lớn của tòa nhà, Vũ không kêu người đuổi theo…Dọc đường đi chỉ có im lặng, hai người chúng tôi đều không nói gì…Xe vẫn chạy đến nơi dừng chân của Hải Lai Nhân ở Hà Lan, nơi này sáng nay tôi đã tới rồi.


Chương 43: Thiên Thượng Nhân Gian

43 “Thật không ngờ, người đến đón tôi lại là cậu… Tĩnh Ảnh” Tôi mỉm cười nhìn gương mặt vô cùng trong sáng anh tuấn trước mặt…Người trước mặt cười nhẹ, nụ cười đó giống như ánh nắng xuyên qua khe hở của lùm cây, mơ hồ, đơn giản, nhưng lại sáng ngời và ấm áp…Mới chỉ có nửa năm không gặp người trước mặt đã thay đổi không ít.


Chương 44: Khoan Dung = Cuộc Sống Mới?

44 Phòng bếp không lớn, tam người đã đủ chen, dù sao cũng không có ai mong đợi tôi sẽ làm gì cho nên tôi hợp tình hợp lý đi ngủ một giấc…Vừa tỉnh ngủ, thức ăn đã ở trên bàn…Bữa cơm rất thịnh soạn, tay nghề nấu nướng của Phi Yên tốt là điều không thể phản đối, đặc biệt là món “Ốc biển cát tường” này, nghe nói được nấu từ trứng gà và sữa làm thành, ngon lành mềm mại, thanh đạm ngon miệng.


Chương 45: Chân Tướng

45 Có người nói trên thế giới này không có bất kì tốc độ nào có thể so được với sinh mệnh và thời gian, câu nói này thực sự không sai. Thời gian trôi đi rất nhanh chỉ trong chớp mắt tôi đã ở đây được gần hai tháng…Xích Vũ, Ảnh Đường, Hoàn Tư Dạ, Truyền Chi, thậm chí cả Vũ và bọn Nguyên Húc, đột nhiên đều trở nên rất xa xôi giống như họ đã là chuyện của kiếp trước…Mấy ngày nay tôi vẫn luôn nghĩ, nếu có thể ở lại đây, cách xa chốn thành thị ồn ào náo nhiệt kia, cách xa âm mưu và máu tanh đó, kể ra cũng không phải là chuyện không tốt…Có điều, tôi biết, đây chí là một hy vọng quá mức xa vời mà thôi…Cuộc sống nơi này chẳng hề nhàm chán như trong tưởng tượng của tôi, hoặc giả nên nói là sống cùng với Phi Yên, cô sẽ có cách để khiến người ta không cảm thấy nhàm chán…Mấy ngày nay, cô mang tôi đi chu du thiên hạ ngắm nhìn cảnh đẹp, nhấm nháp đủ loại thức ăn ngonPhi Yên ở một nơi cách thành phố Lhasa không xa cho nên việc chúng tôi đi du lịch rất thuận tiệnĐiều khiến tôi giật mình là…Nhìn bề ngoài Phi Yên có vẻ điềm tĩnh yếu đuối nhưng trong xương tủy cũng là một cô gái cực hiếu động thích chơi đùa, dĩ nhiên là dù có nghĩ cả ngày tôi cũng không thể biết hôm nay cô có trò gì mới…Tôi chỉ có thể nói, thời buổi này người “trong ngoài khác nhau” thực sự quá nhiều…Hôm kia mang tôi đi chùa chiền hành hương, hôm qua chúng tôi lén lút đi xem nghi thức thiên táng của người dân bản xứ (thiên táng: để xác trên núi cho chim, quạ mổ), hôm nay cô lại muốn mang tôi đi đến làm khách của nhà người dân bản xứ…Cô nói, chỉ có thực sự đến trải nghiệm cuộc sống của người dân bản xứ mới không uổng công tới Tây Tạng…Mỗi hành động của Phi Yên đều sẽ khiến hai người đàn ông lo lắng gần chết, đặc biệt là lúc họ biết Phi Yên đưa tôi đi xem trộm nghi thức thiên táng xong liền lảm nhảm rầm rì mắng mỏ tới hai tiếng đồng hồ liền, thật khó sống! Sau rồi tôi mới biết thì ra lúc người dân bản xứ cử hành nghi thức thiên táng họ đều không cho phép người ngoài nhìn trộm…Ha, khó trách Tĩnh Ảnh và Lôi Trạm lại lo lắng cho cô ấy như vậy, cô ấy cứ làm những hành động ngoài dự kiến của người khác thật khiến người ta không thể yên tâm…Chúng tôi đi đến căn nhà của những người dân bản xứ, họ cực kì hiếu khách, rất nhiệt tình tiếp đón chúng tôi…Thì ra họ đều sống trong lều trại…Phi Yên nói với tôi, họ là dân tộc du mục, ban đầu tất cả đều ở trong những lều trại như thế này nhưng bây giờ chỉ có lại một số ít dân bản xứ ở thảo nguyên Tạng Bắc vẫn duy trì loại tập quán sinh hoạt truyền thống này thôi…Họ nói gì tôi nghe không hiểu, trong từ điển rất nhiều loại ngôn ngữ của tôi tất nhiên là không có tiếng Tây Tạng…Nhưng Phi Yên lại có thể dùng tiếng Tây Tạng rất lưu loát nói chuyện cùng họ, có vẻ cô rất quen thuộc với họ…Đêm đó chúng tôi ăn hết cả một con cừu nướng chính hiệu Tây Tạng…Sau bữa tối nhóm dân này vây quanh lửa trại vừa múa vừa hát, tôi và Phi Yên chỉ ngồi cạnh đống lửa, mỉm cười nhìn họ…“Ngưng Tịch, cô xem, với họ mà nói, vui vẻ chính là một chuyện đơn giản như thế này…”“Đúng vậy, đây đúng là một nơi có thể khiến người ta quên đi tất thảy phiền não, nhưng Phi Yên à, cô định sống ở nơi này cả một đời sao?”Tôi quay sang nhìn cô, ánh lửa bập bùng chiếu lên làn da trắng nõn của cô, hai gò má cô ánh lên hai đốm lửa xinh đẹp…Cô không nhìn tôi chỉ chăm chú nhìn ánh lửa trại kia đến xuất thần, trong đôi mắt có phần mờ mịt…Thấy thế tôi khẽ thở dài một hơi…Rời khỏi đây có nghĩa là phải đối mặt để chọn lựa, điểm này có lẽ cô ấy còn rõ hơn cả tôi…“Phi Yên, nơi này tuy rất đẹp nhưng cơ thể cô cũng không thích hợp để ở lại đây lâu dài, cô phải sống trong một thành phố ấm áp…”“Tôi hiểu chứ, nhưng mà…” Cô hơi nhướn nhướn đôi mày thanh tú“Cô không biết, trong hai người họ nên lựa chọn thế nào?”Cô khẽ thở dài một hơi “Ngưng Tịch, cô biết không? Đối mắt với sự trả giá của hai người họ có lúc tôi cảm thấy mình không biết nên theo ai…Nếu tới Lôi trước, nếu không phải vì tôi anh ấy sẽ không vứt bỏ Lôi thị mà lang bạt khắp nơi thế này.


Chương 46: Đẫm Máu

46 (thay đổi: các chap trước bạn Nấm gọi Truyền Việt là cậu/cậu ta là để phân biệt với Truyền Chi gọi bằng hắn, bây giờ để bộc lộ rõ bản chất xấu xa, đê tiện của tên này đổi lại gọi Truyền Việt thành hắn nhé cả nhà)Người đàn ông từng bước tiến tới gần, cơ thể cao ngất che đi ánh nắng mặt trời nạp tôi và Nhược Băng vào trong cái bóng đen lớn của hắn…Tôi ngẩng đầu, tầm mắt đan vào đôi mắt lạnh lẽo của hắn, ánh mắt hắn tựa như ánh sáng lạnh lẽo nhất trên đời, thanh kiếm sắc bén nhất trên đời hung hăng bắn về phía tôi, phảng phất như muốn rạch mấy đường trên gương mặt tôi…Hắn ta chính là con người như vậy, không rõ tại sao lại rất oán hận tôi…Thấy thế tôi nhếch môi cười “Truyền nhị thiếu gia, ngọn gió nào đã đưa ngài tới đây?”“Đương nhiên là một con đàn bà to gan lớn mật, liều lĩnh không sợ chết nào đó… Hiên Viên Ngưng Tịch, ngay cả anh tôi cô cũng dám tính kế, cô đã chuẩn bị lãnh hậu quả chưa?” Hắn tươi cười, vẻ nanh ác bên trong còn được thể nhảy nhót thêm vài điệu, kết cục sắp tới của tôi dường như khiến hắn trở nên càng hưng phấn hơn…Truyền Việt vung tay lên một cái, đám người phía sau lập tức nối đuôi nhau tiến vào vây quanh bốn phía tôi và Nhược Băng…Tôi ôm Nhược Băng đã hôn mê, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn hắn, “Anh trai tốt của ngài muốn ngài mang đầu tôi về cho hắn hả giận phải không?”“Không! Anh ấy bảo phải mang cô về một cách toàn vẹn…” Hắn dường như rất không hài lòng với cái quyết định này, nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận đến cực điểm…Đáp án này thực ra cũng khiến tôi hơi ngạc nhiên Truyền Chi là một người kiêu ngạo, không thể nào buông tha cho người đã từng tính kế hắn, huống chi mục đích của họ không phải là Xích Vũ sao?Đã coi tôi là chướng ngại vật lớn nhất, vậy giết tôi đi chẳng lẽ không phải là cách vất vả một lần suốt đời nhàn nhã lại còn diệt mọi hậu họa sau này sao, tôi không hiểu, tại sao hắn không ra tay triệt để một lần cho xong?Chuyện này thực sự không phù hợp với cách làm việc nhất quán của hắn…Tôi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt vẻ mặt tăm tối, nhìn tôi từ trên xuống dưới, cười nhạt “Ngài sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, đúng không?”Hắn cười lạnh một tiếng, “Không sai”Nòng súng tối om đóng chặt vào ấn đường tôi, nụ cười hắn tà ác mà băng lạnh“Anh ấy chỉ nói không thể để cô chết nhưng lại không nói không thể để cô bị thương.


Chương 47: Vô Vọng

47 Tiếng sóng biển chầm chậm dãn ra không ngừng quanh quẩn bên tai, khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng, giống như ý thức rời rạc của tôi…Trong mơ màng, luôn nghe thấy có người không ngừng tha thiết nói nhỏ bên tai tôi, tiếng nói đó mềm nhẹ mà dễ nghe giống như tiếng trầm bổng lên xuống của một người ngâm thơ vậy…Quen lắm, ai nhỉ? Tôi rất muốn mở mắt to ra để nhìn người đó, nhưng cũng chỉ là vô ích, mí mắt tôi nặng nề như đeo đá nghìn cân…Ý chí đang giục giã bản thân hãy tỉnh táo lên nhưng cơ thể đã kiệt quệ sức khỏe lại phản bội lại ý chí…Cứ như vậy, không biết đã trải qua bao lâu…Cố gắng mở to đôi mắt bị bỏng, nhưng trước mắt vẫn chỉ có một màu tối đen, đáy lòng đột nhiên lạnh lẽo, giật mình ngốc nghếch nửa giây kí ức trước khi hôn mê mới bắt đầu kéo về…Tôi còn nhớ, đôi mắt bị tổn thương bởi ánh sáng mạnh nhưng tại sao một chút cảm giác ánh sáng cũng không có? Không phải là…Còn nữa, Hoàn Tư Dạ đâu? Hắn tới tìm tôi lại còn để tôi đâm bị thương, hắn bây giờ đang ở đâu?Tôi biết, chỉ cần hắn còn sống thì chắc chắn sẽ không bỏ lại tôi, chẳng lẽ…Một cảm giác khủng hoảng không tên bộc phát từ tận đáy lòng tôi, suy nghĩ của tôi bay đi rất xa, bóng tối vô tận lại khiến tâm trạng tôi trở nên rối bời…Đến giờ tôi mới biết rõ, cảm giác người đó không ở bên cạnh mình, cảm giác bản thân bị bao phủ trong bóng tối thì ra là khó chịu như vậy…Loại cảm giác này khiến tôi cảm thấy không biết nên làm gì…Chẫm rãi khép lại hai mắt đã trở thành thùng rỗng kêu to, hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế nỗi bất an khủng hoảng dưới đáy lòng xuống…Không thể cứ nằm mãi thế nàyTôi muốn xuống giường, nhưng cơ thể lại cứ mềm nhũn, thở dài một hơi,Một tay chống xuống giường, miễn cưỡng khởi động cơ thể xụi lơ vô lựcMỗi lần sau khi tâm trạng bùng nổ, cơ thể tôi đều sẽ rất yếu ớt giống như một người bị tiêm một liều thuốc kích thích, trong phút chốc đã tiêu xài hết tất cả thể lực của bản thân, thậm chí còn nhiều hơn một chút chỉ khi nào dược tính mất đi người đó sẽ cạn kiệt mà trở thành suy yếu không chịu nổi…Một bàn tay khác không có mục tiêu sờ soạng lung tung, hy vọng có thể chạm vào một món quần áo có thể che đậy cơ thể lại, nhưng đột ngột lại bị một bàn tay khác nắm chặt, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay kia khiến đáy lòng tôi ấm áp hơn…“Tư Dạ?” Tôi hỏi thăm dò, là anh sao? Người đó không nói gì, chỉ bằng xúc cảm của bàn tay, tôi không dám khẳng định…Bàn tay to kia đột nhiên siết chặt hơn, lập tức áp đầu tôi xuống dưới gối, cơ thể gầy yếu bị thân hình cường tráng của hắn ép chặt dưới thân…Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, vết thương trên người dưới sự áp chế của hắn lại buốt nhức không chịu nổi, nhưng người đàn ông này lại hoàn toàn không có ý định đứng lên…Chóp mũi ngửi được mùi hương như có như không, không nhìn được khiến những giác quan khác của tôi trở nên mẫn cảm khác thường, đây không phải mùi của Hoàn Tư Dạ…“Truyền Chi…” Tôi lần này có thể chắc chắn, là hắn.


Chương 48: Vô Vọng Ii

48 Gió mát ôn hòa, ánh nắng tươi sáng, đã ăn xong bữa trưa, tôi một mình nằm ngửa mặt dưới chiếc dù lớn trong vườn hoa hưởng thụ đặc ân của thiên nhiên, hệt như một chú mèo biếng nhác…Đêm qua, cùng Truyền Chi nằm trên ban công đón gió xong liền bị hắn ôm vào phòng ngủ ngủ một giấc…Đúng, chỉ có ngủ thôi, không làm bất cứ việc gì cả…Một tháng này chúng tôi vẫn như thế…Tôi trước giờ không nghĩ Truyền Chi sẽ là một người thuộc chủ nghĩa cấm dục, từ lần đầu tiên lên giường cùng hắn, tôi đã biết,đằng sau cái vẻ bề ngoài đạo mạo kia có cất dấu một con quái thú hung mãnh, cường bạo mà khát máu…Vậy thì rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?Chẳng lẽ hắn thực sự chỉ coi tôi là một con búp bê dùng để trang trí, ngắm nhìn, ôm ấp thôi sao?Hay là hắn lo cho đôi mắt không nhìn được của tôi?Nếu thực sự là như thế tôi cũng hơi cảm kích hắn…Không nhìn thấy gì khiến tôi trở nên yếu ớt, và điều tôi không muốn nhất chính là lúc bản thân yếu ớt nhất lại trần truồng cùng một người đàn ông…Như thế khiến tôi cảm thấy lo lắng bất an, thậm chí là hoảng sợ…Nghĩ đến đây, bất giác cười khổĐiểm này dường như có một người đàn ông mãi mãi không hiểu, hắn lúc nào cũng biến tất cả mọi thứ thành trong suốt thì mới cam tâm…Ở trước mặt hắn, hắn không cho phép tôi trốn tránh, ngay cả vẻ yếu ớt của tôi cũng bị hắn thu hết vào đáy mắt, chỉ còn thiếu mức lột da tôi nghiên cứu khung xương và nội tạng của tôi…Tôi vẫn còn đang suy nghĩ, bên tai lại truyền đến tiếng bước chân ổn định của Truyền ChiTôi hơi động nửa người trên, quay sang cười hỏi nơi có tiếng động truyền tới “sao lại về?”Đột ngột bị một cánh tay mãnh mẽ kéo lên, tôi kinh ngạc đau đớn khiến tôi bất giác đẩy hắn ra, nhưng lại bị đối phương túm chặt hơn“Tại sao em vẫn chưa nhìn thấy?”Giọng nói này khiến tôi cứng đờ ngay lập tức, Hoàn Tư Dạ, sao lại có thể là hắn!“Tư Dạ, là anh…” Tôi thò tay ra liền bị hắn kéo vào ngực…Bá đạo cường thế như vậy, đúng là hắn rồi…Biết được điều này giờ phút này lại khiến tôi có một cảm giác không an tâm khó hiểu…“Vết thương của anh…”“Anh không sao, nhưng mắt em tại sao vẫn chưa nhìn thấy?” Hắn nâng mặt tôi lênTôi cười khẽ “Không sao, bác sĩ nói một khoảng thời gian nữa sẽ ổn thôi…”“Thế à?” Hắn xót xa vuốt lên mắt tôiTôi khẽ mỉm cười, đột nhiên hỏi“Chuyện của Trình Chân không phải do anh làm, vì sao không nói em biết?”Hắn hơi ngẩn người“Anh có nói rồi nhưng em không tin…” Giọng nói hắn có vẻ hơi oan ứcTôi cười nhẹ “Đúng vậy, anh nói rồi, em quên mất…”Hắn thực sự đã nói rồi nhưng tôi lại không tin…Vì sao lại không tin hắn? Vì sao trước đây cứ khẳng định việc đó do hắn làm?Tôi cũng quên mất rồi…Đoạn ân oán này, thực sự đã dây dưa vướng mắc lâu lắm rồi, lâu đến mức khiến cả thể xác và tinh thần của chúng tôi đều trở nên mệt mỏi, đợi đến lúc biết được chân tướng thực sự này, tất cả đã đều không còn quan trọng nữa…Ngoại trừ việc lặng lẽ oán trách sự bất đắc dĩ của số phận ra…chúng tôi…căn bản cái gì cũng không thể làm.


Chương 49: Hạnh Phúc Huyền Ảo

49 “Haiz, lại chảy máu rồi…” Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng liếm đi vết máu trên kim châm, cầm lấy miếng bông bên cạnh lau đường máu dọc theo đường cong của thắt lưng người đàn ông.


Chương 50: Quyết Liệt

50 Hôm nay trời đặc biệt tối nhanh, chớp mắt, vầng thái dương nơi chân trời đã tan biến trên mặt biển…Trăng khuyết nhô cao, sao trời thưa thớt, ánh sáng yếu ớt, đêm nay so với bình thường càng thêm mờ mịt, tăm tối…Ngẩng đầu nhìn lên trời ênh mông sâu thẳm đen như mực, bầu trời đêm tối tăm, gió biển mát lạnh thổi tứ tung, khiêu khích biển rộng xao động không yên…Đêm âm u, điềm báo mưa bão sắp kéo tới…Trời sắp mưa chăng? Tôi thầm nghĩ, khẽ nhíu mi…Chẳng biết vì sao, nhiều ngày nay đặc biệt sợ tối, nỗi sợ hãi không tên theo bóng đêm kéo đến, cứ chiếm giữ trong lồng ngực, ngày càng sinh sôi, đem tôi từng chút từng chút nuốt trọn…Tại sao lại như vậy? Tất cả mọi chuyện đều như ý tôi tiến hành, không lâu sau, Truyền Chi chắc chắn sẽ cho tôi thứ mình hằng mơ ước, mà tôi cũng có thể bỏ lại mọi thứ ở nơi này mà trải nghiệm một chút cuộc sống của người bình thường.


Chương 51: Tử Cục

51 Đêm tối đã trôi qua, hừng đông lại chẳng hề sáng lạn. . . . . . Mưa phùn như tơ, rơi xuống chân trời màu xám, trên bầu trời cô đơn mỏi mệt , không hề có ánh mặt trời.


Chương 52: Bầu Trời Màu Xám

52 Bầu trời, bầu trời u tối…Nằm bẹp trên giường, nhìn trời qua cửa sổ, rất muốn cùng bầu trời u tối này ngủ thật say…“Có rất nhiều cách để giết chết một người, cái chết cũng có 2 loại: chết về tâm hồn và chết về thể xác.


Chương 53: Phiên Ngoại: Lạc Đường

53 Hôm nay tôi đi xem mặt“Lần sau có thể gặp nhau lúc nào được?” Đối phương hỏi tôi. “Xin lỗi. ” Tôi mỉm cười. “Bỏ đi, tôi hiểu rồi, những cô gái học ngành tiếng Trung đều rất kiêu ngạo.


Chương 54: Thương Tận – P.1

54 Trời vẫn còn chưa sáng hẳn tôi đã thức giấc, nhìn chiếc giường xinh đẹp, sang trọng, đưa tay bóp nhẹ trán, nhìn về phía cửa sổ sát đất…Ngoài cửa sổ có hai cây đinh hương cao lớn, gió đêm làm tung bay chiếc màn gió, làm mùi hương hoa phiêu tán…Kéo cánh tay gác trên ngực xuống, khoác thêm chiếc áo sơmi của hắn lên người, bước xuống khỏi chiếc giường lớn màu đen…Đứng trên ban công,trăng lạnh cong như móc câu, sao trời thưa thớt, tôi muốn ngắm nhìn khoảng khắc bóng tối ngay trước ánh bình minh.


Chương 55: Xé Mây

55 Rất hay suy nghĩ, con người sau khi chết đi rốt cuộc là có linh hồn hay không?Nếu có, vậy có phải đằng sau những đám mây là nơi trú ngụ của rất nhiều vong linh?Con người đã chết có phải sẽ núp ở đằng sau những đám mây, lạnh lùng nhìn những người đang sống như chúng tôi giằng co với sinh mệnh xấu xí trong cõi trần mịt mờ này?Truyền Chi chết đi, thế giới vẫn không hề thay đổi, vẫn chuyển động như thườngĐiều khác biệt duy nhất là, vị trí đứng đầu trong tứ đại gia tộc thuộc về Thiên Nhất Minh.


Chương 56: Thấy Mặt Trời

56 Trên thế giới này không có bất kỳ một loại động vật nào thoát được khỏi thời gian và số mệnh, ngoại trừ linh hồn hai người đang yêu nhau chậm rãi nhảy múa trong đó…Đọc đến đây, khẽ thở dài một hơi, tình yêu đúng là khó hiểu.


Chương 57: Chia Lìa

57 (Nếu chúng ta có thể cùng nhìn thấy mặt trời mọc từ đằng Đông, điều đó có phải là chúng ta đang cùng đón bình minh không?)Hắn đang tắm, tiếng nước trong phòng tắm róc rách chảy…Tôi quỳ rạp xuống mặt đất ghép miếng cuối cùng, thở dài nặng nề, nhìn kết quả mấy ngày khổ cực vừa rồi của mình, vừa lòng khẽ gật đầu.


Chương 58: Chia Lìa (2)

58 Lại một lần nữa mở to mắt đối diện với thế giới này đã là hoàng hôn, mặt trời nhuộm đỏ rực cả một vòng chân trời, tỏa ra những tia nắng cuối cùngNgười tôi nằm trọn trong lòng hắn, tay bị hắn nắm, hắn nắm thật sự rất chặt, hắn bóp cổ tay tôi khiến trên đó hiện lên vài vệt xanh tím, dữ tợn đến mức xấu xí như những con bò sát trên tayTôi nhìn tay mình, nhẹ giọng nói, “Để em đi…”Hắn khẽ hôn lên cổ tay tôi một cái, “Đừng ép anh…”“Để em đi, hoặc là… để lại xác chết này” Đó là lợi thế cuối cùng của tôi“Em chết rồi anh sẽ để mọi người phải chôn cùng em, bao gồm cả anh.


Chương 59

59 Mở mắt ra đã thấy bức tường trắng toát của bệnh viện, đèn chiếu thẳng vào mặt tôi, giống như dòng nước trong suốt, lạnh lẽo, cô tịch…Vũ kéo tay tôi, đôi mắt phiếm hồng, tôi nhìn anh, hỏi “Hắn đâu rồi?”Vũ lắc lắc đầu, “Không tìm thấy, dưới vách núi dựng đứng đó là một con sống, chắc là bị nước cuốn trôi đi rồi.


Chương 60: Chưng 60

60 Gió biển thổi lạnh thấu xương, sóng lớn chậm dài lại, bóng dáng anh trong nắng sớm mờ ảo lúc sáng lúc tối. Đứng ngược nắng, yên lặng đưa tay về phía tôi, nụ cười trên khóe miệng còn tươi đẹp rực rỡ hơn cả ánh nắng, đôi mắt sâu thẳm lấp lánh tỏa sáng.


Loading...