1 Ba tôi 41 tuổi. Ông là người hay cáu kỉnh, nhưng với tôi, ba là một người tuyệt vời. Mẹ tôi thì 40 tuổi. Tôi thỉnh thoảng hay ra vẻ người lớn trước mẹ, nên bị mẹ rầy la hoài.
2 Tôi cảm thấy, gần đây mình hơi gầy. Có phải là do tôi lười ăn vì phải làm việc nhà hay làm bài tập môn Khoa học không ?Tôi không thể để tâm tới những việc mình làm nữa, nên tôi rất lo.
3 Hôm nay mẹ đưa tôi đến bệnh viện ở Nagoya ( Aya viết bằng tiếng Anh - Kiwi). Chúng tôi rời khỏi nhà lúc 9h sáng. Em gái tôi có vẻ lo lắng, nó đã đi học rồi, nên tôi mới có thể đi bệnh viện được.
4 Trường trung học Seiryou nơi tôi học có trông một loại cây tên là thanh yên từ Trung Quốc. Chiều nay, lúc đang nhặt cỏ dại xung quanh những cây ấy, có một số bạn đã cười nhạo cách đi đứng của tôi.
5 Tôi đoán hình như mình bị cảm lạnh. Người tôi hơi nóng, nhưng tôi không thấy khó chịu trái lại còn thèm ăn nữa. Mặc dù bây giờ tôi không còn tin vào cơ thể mình nữa.
6 Hôm nay chúng tôi có một buổi trao đổi hướng nghiệp giữa các phụ huynh và giáo viên. Chủ đề là học sinh nên thi vào trường phổ thông nào. 1. Với khả năng của mình, tôi vẫn có thể theo học ở các trường công lập.
7 Kiến rồi kiến, hoa và hoa, chi lại chim. Kouji. Trên bìa của cuốn vở này có những dòng chữ tuyệt diệu , “Mừng Kitou ngày tốt nghiệp. Chỉ dành riêng em.
8 Bình thường hàng sáng tôi thường ăn canh củ cải trước khi đi học. Đặc biệt là những buổi phải có bài kiểm tra. Nhưng lần này là một kì thi quan trọng, tôi đã định sẽ không ăn món này, nhưng thực sự nó đã đem lại nhiều may mắn trước kia, và thế là tôi ăn canh củ cải , chuẩn bị cho bài thi vào phổ thông sáng nay.
9 "Aya, những năm tháng tới đây ở phổ thông của con sẽ có nhiều cam go và thử thách, từ những điều tưởng chừng đơn giản đến những ánh mắt của những người xung quanh.
10 Buổi kiểm tra định kì đầu tiên của tôi ngay sau hôm khai giảng. Tôi và mẹ rời khỏi nhà từ sáng sớm, mất gần 2 giờ ô tô thì đến bệnh viện. Tôi nghĩ tôi sẽ viết những điều muốn nói cho bác sĩ.
11 Cuộc sống mới của tôi là lần đầu tiên tôi xa nhà. Tôi ở cùng phòng với một phụ nữ trạc ngũ tuần. Mẹ trước khi về đã nói với bà ấy, “Nhờ chị để ý tới cháu”, vì thế tôi đã cúi đầu để cảm ơn.
12 1) Kiểm tra. Tôi phải di chuyển tay theo nhịp điệu bài hát “ Twinkle twinkle stars”. Đầu tiên là tay phải 12 lần, tay trái 17 lần. 3 phút sau là tay phải 18 lần, tay trái 22 lần.
13 Mẹ đã dặn: chầm chậm không sao, mắc lỗi gì đó không quan trọng, điều quan trọng là con đã nỗ lực hết sức mình. Tôi đã muốn nói "Mẹ ơi, con sợ lắm, cử động của con có thể.
14 Tôi đón xe buýt từ cổng trường như thường lệ. Vì để kịp chuyển sang chuyến khác nên tôi đi tắt qua Asahibashi, băng ngang đường và đi bộ tới bến xe buýt tiếp theo.
15 2 tiếng đồng hồ vô nghĩa (trong khi chờ đợi ở tiệm bán bánh kẹo)Trong suốt 2 tiếng đồng hồ khủng khiếp đó, tôi phải buộc mình nhìn theo dòng người đi vào rồi đi ra và cũng ép mình phải lắng nghe những từ ngữ chẳng có tí ý nghĩa gì.
16 Mẹ đến thăm trường khuyết tật ở Okazaki. Sau khi về, mẹ nói với tôi về môi trường ở đó. Tôi không biết lý do vì sao tôi lại khócEm gái tôi sẽ sớm thi thôi.
17 Tôi muốn tự mình quyết định việc chuyển trườngTôi đã tự nhủ sẽ chấm dứt khi hết học kỳ 3(Ký ức 1)Thầy N. , đến bây giờ tôi vẫn kính trọng và tin tưởng thầy.
18 Sắp xếp lại cảm xúcĐã có thông báo về việc xếp lớp cho năm học mớiTên tôi sẽ không có ở đây nữaTôi đã có thể quyết định, nhưng nó vẫn làm tôi điên đầuChỉ cần tôi khoẻ.
19 4 ngày nữa sẽ tới lễ bế giảng. Có lẽ họ sẽ gấp cho tôi 1000 con hạc giấy (Đó chỉ là tôi đoán. )Tôi sẽ nhớ mãi rằng I-chan và G-chan đã gấp hạc cho tôi, và tôi sẽ không quên họ ngay cả khi chúng tôi chia tay.