1 Dịch giả: meomoon86
“Ô ô ô. . . Chủ tử ơi! Người mau tỉnh lại đi. . . Ô ô ô. . . ”
Tiếng khóc khàn khàn phiêu đãng bên tai Mạc Cửu Khanh, nhưng dù làm gì thì nàng cũng chưa tỉnh lại.
2 Dịch giả: meomoon86
"Tử Tô. . . Đỡ ta đứng lên. " Giọng nữ mỏng manh yếu ớt nhưng mang theo mấy phần nhu hòa giống như làn gió xuân tháng ba thổi vào mặt vang lên.
3 Dịch giả: meomoon86
"Sao ta không dám? Các ngươi chớ nên cho rằng, Mạc Cửu Khanh ta thật sự là quả hồng mềm, mặc cho các ngươi gây khó dễ? Tử Tô, đánh! Hung hăng đánh, hôm nay ai dám phản kháng, ta tiễn hắn gặp Diêm Vương!" Hai mắt Mạc Cửu Khanh hung ác nhìn quét toàn bộ những người xung quanh một cái.
4 Dịch giả: meomoon86
Mạc Uyển Uyển xoa eo phẫn nộ quát: “Kêu la cái gì, cũng không phải người chết!”
“Chủ tử. . . Thật sự là người chết ạ. Thu Cúc.
5 Dịch giả: meomoon86
Mạc Hạo Thiên nhìn thật sâu Mạc Cửu Khanh, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mới có thể khiến nữ nhi ngu si nhiều năm lại có sự biến hóa lớn như vậy?
“Nữ nhi đã khiến phụ thân lo lắng, nữ nhi cũng không có gì đáng ngại, ngược l ại là tỷ tỷ vừa mới bị ngã xuống càng cần để đại phu nhìn xem một cái.
6 Dịch giả: meomoon86
“Tử Tô. Chuyện đã qua, nhiều lời vô ích. ” Mạc Cửu Khanh nhìn ánh mắt khó hiểu của Tử Tô, chỉ nhàn nhạt nói.
Mạc Hạo Thiên cũng chưa từng nghĩ rằng Cửu Khanh sẽ nói như vậy, ông nghi hoặc nhìn về phía Mạc Cửu Khanh.
7 Dịch giả: meomoon86
“Chủ tử! Nô tỳ cũng sẽ bảo vệ chủ tử, bảo vệ chủ tử chu toàn!” Tử Tô và Hồi Oanh vừa nghe Mạc Cửu Khanh nói xong, trong lòng cả hai người vừa cao hứng vừa cảm động cùng nhau thề thốt giống nhau.
8 Dịch giả: meomoon86
Tô Liên vừa nghe xong lời của Mạc Uyển Uyển thì nhìn vẻ mặt giống như có ma chướng của Mạc Uyển Uyển, nói: "Vì sao con hạ thủ lại không sạch sẽ một chút, nếu như để cho nó chết hẳn thì có phải bây giờ đã bớt nhiều phiền toái hay không, nhìn lại bây giờ đi, muốn Mạc Cửu Khanh chết cũng phải mất chút thời gian rồi.
9 Dịch giả: meomoon86
Hôm sau, Mạc Uyển Uyển đã sớm chờ ở cửa phủ Tướng Quân, khi thấy Mạc Cửu Khanh còn chưa tới thì trong lòng Mạc Uyển Uyển không khỏi có chút tức giận.
10 Dịch giả: chungtolabengoan
Biên: meomoon86
Mạc Cửu Khanh sắc bén phản kích khiến nụ cười trên khuôn mặt người kia giờ phải thu hồi cùng với ánh mắt khinh thị kia.
11 Dịch giả: Tùy Nhã)
Biên: meomoon86
Trong nhã gian, nam tử nằm trên giường nhìn những mưu toan phía dưới, nghe thấy cảm thán của Lan Niệm thì hơi nhấc môi cười lạnh nhạt tuy khiến lòng người run sợ nhưng không hề mất đi sự tao nhã.
12 Dịch giả: Tùy Nhã
Mạc Cửu Khanh ở trên ghễ rõ ràng cũng không quan tâm ánh nhìn của mọi người, nàng vẫn miễn cưỡng dựa lưng vào ghế như cũ, ngồi chờ Mạc Uyển Uyển chuẩn bị xướng ca.
13 Dịch giả: meomoon86
Chỉ một cái nhìn kia của Mạc Cửu Khanh cũng khiến cả người Mạc Uyển Uyển đều cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo giống như bị rơi xuống ngàn mảnh băng vụn.
14 Dịch giả: meomoon86
Mọi người thấy vậy thì đều khinh bỉ nhìn Mạc Cửu Khanh.
"Ha ha! Mạc Cửu Khanh mau đem ngọc bội giao ra đây đi! Bây giờ ngươi cũng không còn gì để nói nữa nhỉ?" Vương Tử Thiến thấy vậy, không nhịn được cười to, nói.
15 Dịch giả: Tùy Nhã
Biên: meomoon86
Mạc Cửu Khanh thu hồi lại chân đang cản con chó nhỏ, nàng đẩy chân của nó một cái và nói: "Đi, tìm ra đồ cho ta, hôm nay cho ngươi ăn ngon.
16 Dịch giả: meomoon86
“Mạc Uyển Uyển, ngươi nói đi! “ Vương Tử Thiến giống như không nghe lời nói của Mạc Cửu Khanh mà phẫn nộ chỉ vào Mạc Uyển Uyển hỏi.
17 Dịch: Tinna My
Biên: Kidlove
Tất cả mọi người vốn còn nhìn Vương Tử Thiến và chờ đợi lúc Vương Tử Thiến nói lời xin lỗi, nhưng chỉ nghe Mạc Uyển Uyển kêu lên một tiếng kinh hãi, đúng là thành công hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
18 Dịch: Tinna My
Biên: Kidlove
Mạt Hương đứng ở một bên vừa nghe Mạc Cửu Khánh nói, nàng ta còn không kịp cân nhắc những chuyện khác thì bị tầm mắt của mọi người nhìn nên chỉ có thể làm theo lời của Mạc Cửu Khanh.
19 Dịch: Tinna My
Biên: Kidlove
"Này, Huynh muốn đi đâu?" Lan Niệm đứng dậy có chút kinh ngạc nhìn bóng đen không biết từ đâu đến đang cung kính giao cho nam tử chiếc mặt nạ bạch ngọc, hỏi.
20 Dịch giả: Tinna My
Biên: Kidlove
Phản ứng đầu tiên của Mạc Cửu Khanh khi nghe nam tử nói mấy lời như vậy là cảm nhận qua hơi thở kiêu ngạo và lạnh lùng của người nọ.