1 Trong phòng vô cùng lạnh. Tôi quấn chặt chiếc áo choàng lông trên người, giơ tay xới xới chút than trong chậu lửa, than thửa lật sang mặt khác, lộ ra ánh sáng đỏ hồng chói mắt.
2 Sáng sớm tuyết đã ngừng rơi. Trời trong xanh vạn dặm, xanh đến nổi dường như đã đông đá luôn rồi. Toàn bộ thế giới nhất thời bị bao phủ bởi một làn áo bạc, trong sân đầy những núi tuyết nhỏ che lấp các phiến đá xanh xếp thành hàng trên mặt đất.
3 Tôi lật người, tấm chăn cứ như tảng đá đè lên cơ thể, chẳng những không cảm thấy ấm áp ngược lại tưởng chừng như đè chết tôi rồi. Biệt thự được xây bằng một loại đá lớn, nếu không có lò sưởi âm tường thì thật sự lạnh thấu xương.
4 Âm thanh ông ông của máy bay khiến người ta buồn ngủ. Tôi gỡ miếng bịt mắt ra, ngoài cửa sổ là bầu trời bao la, mây trắng bát ngát. Đi từ Bắc Kinh đến giờ đã bảy tiếng, còn bốn tiếng nữa mới đến Roma.
5 Ratting: 16+Tôi cảm nhận được quần áo của mình bị túm lấy một cách thô lỗ, việc này càng khiến tôi sợ hãi hơn. Một bàn tay rậm lông thò vào váy tôi, sờ soạn từ bắp đùi tôi rồi dần lên trên.
6 Ratting: 17+Tôi lo lắng không phải là không có lý do, xế chiều ngày thứ hai tuyết lại nhẹ nhàng rơi như lông ngỗng. Chiếc xe vừa mới chuẩn bị chạy đã phải ngừng lại.
7 Bên ngoài trời sáng mờ ảo. Tôi lật người, phát hiện trên người còn có một cánh tay. Nhìn lên theo cánh tay, chạm vào một đôi mắt đen nhánh: “Buổi sáng khỏe, cô gái xa lạ.
8 Bão tuyết như một tấm thảm lông trắng thật dày bao trùm lên tất cả. Tuyết đọng nhiều tới mức làm cong cành tùng. Chỉ cần hơi chấn động nhỏ tuyết liền rào rào rơi xuống.
9 Tôi chống cằm nhìn ra cửa sổ. Từ trên nhìn xuống, núi lớn nguy nga trải dài liên tiếp. Mặt trời treo cao trên bầu trời xanh đậm, chiếu rọi tuyết dưới đất sáng đến chói mắt.
10 Dương Kiếm vừa cười vừa nói chuyện phiếm với Mộc Sâm. Thỉnh thoảng quay đầu nhìn tôi một cái. Sự thiết tha trong mắt anh khiến mặt tôi nóng lên như sốt.
11 “Dương Triều Tịch! Nếu em có thể nhanh hơn chút nữa thì quả là phước trời đất ban mà!”Guli Anna không nhịn được giơ tay đập cửa phòng hóa trang ầm ầm.
12 “Triều Tịch, người đàn ông kia là bạn trai em sao?”Guli Anna vỗ vỗ vai tôi, đứng một bên bĩu môi nói. Tôi đổi tư thế khác theo yêu cầu, liếc Mộc Sâm một cái.
13 Đầu đau như muốn nứt. Cảm giác choáng váng nặng nề và nôn mửa khiến tôi cơ hồ không thở nổi. Tôi từ từ mở mắt, tự hỏi đây là đâu. Trần nhà trắng như tuyết, giường đồng lớn mạ vàng, ban công xa lạ bên ngoài mang lối kiến trúc Châu Âu.
14 Ngày hai ba tháng một, trận bão tuyết đầu tiên báo hiệu mùa đông đã đến ở Paris. Hoa tuyết bay lả tả đầy trời, khiến lòng tôi mông lung mờ ảo. Tôi không ra ngoài, dựa vào cửa sổ sát đất nhìn cảnh tuyết ngoài kia.
15 Ratting: 18+Tuyết bay đầy trời, Tokyo cũng đã sang mùa đông giá rét. Tôi cắn môi, đứng nấp trong một khúc quanh hành lang. Tôi để Mộc Sâm ở lại Paris, trở về Tokyo.
16 Dương Kiếm lấy đi hộ chiếu, thẻ tín dụng và tất cả những thứ có thể chứng minh thân phận của tôi. Anh mua cho tôi một ngôi nhà ở Tokyo, nói với tôi rằng hãy đợi anh một thời gian, anh sẽ đi cùng tôi đến bất kỳ nơi nào tôi muốn.
17 Tôi nghiêng người dựa vào tường hành lang trong bệnh viện, cả người mệt mỏi không nói nên lời. Mộc Tâm tự sát. Cô ấy chọn cách này để giữ Dương Kiếm lại.
18 Ratting: 18+Ánh mặt trời sáng rỡ rọi xuống từ bầu trời. Tôi vén chiếc váy dài in hoa lên, nở nụ cười ngọt ngào về phía Y Đằng Kiếm đang cầm máy ảnh ở đằng xa.
19 Biệt thự trên núi gọi điện thoại tới báo dì bị bệnh cấp tính, bây giờ đã đưa đến bệnh viện ở Kansai. Tôi gọi điện cho Dương Kiếm, nhưng thế nào cũng không liên lạc được.
20 “Tại sao anh luôn cố gắng để khiến em yêu anh, em lại không ngừng làm tổn thương lòng anh?”. Ánh mắt Dương Kiếm tối đen. Tay của anh bóp cửa phòng bệnh tới mức biến dạng: “Tại sao?”.