1 Đêm mùa thu luôn vô tình mang đến những cơn gió lạnh, Văn Thố xoa cánh tay đã lạnh đến mất tri giác. Đã lâu rồi cô không ra khỏi cửa, buổi sáng ra ngoài nhìn thấy có ánh mặt trời thì cảm thấy rất ấm áp, chợt cô phát hiện ánh mặt trời kia chỉ là giả tạo, giống như cuộc sống hiện tại của cô vậy.
2 Đó là quy luật ngẫu nhiên 11 chữ số, không hề giống nhau, không có thứ tự, lấy đuôi 0927, hình như là một ngày nào đó, nghĩ đến thì đúng là chủ nhân có ý nghĩa đặc thù với ngày này.
3 Văn Thố không phải không cảm thấy được Lục Viễn không hề ưa gì cô. Suy nghĩ một chút cũng phải, nghe cảnh sát Tần nói hắn thay đổi số điện thoại, nghĩ là nên biến mất luôn đi.
4 Sau khi nộp tiền phạt, cuối cùng hai người cũng đi ra khỏi đồn cảnh sát. Văn Thố vốn là muốn chào hỏi Lục Viễn. Ai ngờ người này vừa nhìn thấy cô, đã chạy biến mất.
5 Lục Viễn nói xấu sau lưng Văn Thố, dĩ nhiên là Văn Thố không hề biết. Nếu như cô biết được, không biết cô sẽ trừng phạt Lục Viễn như thế nào. Cô gái Văn Thố này có thù tất báo, Lục Viễn hiểu rất rõ.
6 Lục Viễn ngồi trên xe taxi, dọc đường có nhiều đèn đỏ, Lục Viễn càng chờ đợi, càng thấy da đầu tê dại, giơ tay ra mới phát hiện ra lòng bàn tay toàn mồ hôi.
7 Văn Thố cũng không biết tại sao mình lại khóc. Thậm chí cô còn không biết là mình đang khóc. Sau khi giơ tay lên chạm vào mặt của mình, bị gió sông thổi lạnh nên tay cô mới thấy ướt.
8 Rốt cuộc Lục Viễn cũng cảm nhận được cái gì gọi là vạ miệng. Cũng bởi vì anh nói đến hai chữ "cô gái", mẹ anh nghe thấy liền rất khẩn trương, bắt đầu chú ý quan sát mọi sinh hoạt của anh, nhất định muốn tìm ra cô gái này.
9 Mặt trời chiều đã ngả về hướng tây, màn đêm dần buông xuống. Thành phố từ ban ngày dần chuyển sang đêm tối. Những ánh đèn đường náo nhiệt cũng được bật lên.
10 Theo bản chất mà nói, Văn Thố cũng không phải người tốt lành gì, cô cười lớn rồi xuống xe, dáng vẻ rất bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Tựa vào cửa xe, Văn Thố đứng đó không xa không gần nhìn Lục Viễn, nói: "Sao anh lại chọc giận con gái người ta? Phải nói là anh không biết suy xét sao?"Lục Viễn chẳng phải người nhiều chuyện, cũng chú ý tới vẻ ngoài của cô gái kia, không nói gì.
11 Văn Thố nhìn thấy sắc mặt của Lục Viễn nhanh chóng trở nên trắng bệch, không nhịn được cười: "Nói anh ngu thật không sai, phanh xe hỏng mà tôi có thể dừng ở trước cửa nhà anh sao? Anh cho rằng dùng chân đạp trên đất là có thể dừng lại hả?"Khi nghe lời giải thích của cô, Lục Viễn chợt thở dài, hơi ngượng ngùng ngẩng đầu lên: "Cả ngày cô luôn nói lung tung, nên tôi mới theo thói quen mà sợ hãi.
12 Ba người ngồi chung một chỗ với nhau, Lục Viễn cũng không biết rốt cuộc mình đã uống bao nhiêu rượu?Anh chỉ nhớ rằng anh uống rất say, đau đầu choáng váng, nhìn cái gì cũng không rõ ràng.
13 Ra khỏi bãi đỗ xe, cô kéo khóa túi xách, cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa. Ai ngờ cô nhìn thấy trong túi xách có một xấp bọc báo bên ngoài. Văn Thố vừa mở ra nhìn, là sáu vạn tệ.
14 Cúp điện thoại, Văn Thố nhận ra mình đã khóc rồi. Không những khóc vì mình mà còn là vì Anh Tử. Cô ngồi ở hành lang, vùi đầu xuống đầu gối, bất động. Cho đến khi có người dùng ngón tay chọc chọc vào bả vai cô.
15 Hai người chạy rất xa, thấy không còn ai đuổi theo nữa. Văn Thố và Lục Viễn ngồi ở bậc ven đường nghỉ ngơi. Mặt trời dần dần hạ xuống, dưới đường đã bắt đầu lên đèn, vì đi phá rối bữa tiệc đám cưới của người ta nên hai người cũng chưa ăn gì.
16 Về đến nhà Văn Thố, Lục Viễn vỗ nhẹ cô hai cái, gọi cô tỉnh dậy. Văn Thố mơ màng đi theo Lục Viễn xuống xe taxi mới phát hiện trên người cô khoác áo của Lục Viễn.
17 "Ngu ngốc. " Đối mặt Lục Viễn, Văn Thố chỉ có thể nghĩ ra một chữ như vậy để hình dung anh. Cô thấy trước mặt Lục Viễn dần dần mơ hồ, có cảm giác không chân thật.
18 Trong nháy mắt, Văn Thố đã hoàn toàn đốt cháy không khí trong phòng, giống như đột nhiên dấy lên một bầu trời lửa, ngồi trong đó sẽ bị đốt cháy thành tro.
19 Văn Thố ngồi một mình bên cạnh bồn hoa trong bệnh viện, nhìn Lục Viễn và cô gái tên Giang San hàn huyên ôn chuyện ở đằng xa. Biết Lục Viễn lâu như vậy, lần đầu tiên Văn Thố cảm thấy thế giới của Lục Viễn cách cô rất xa.
20 Từ nhỏ đến lớn, Văn Thố luôn là một cô gái vô cùng mạnh mẽ, khi còn bé, người ta cười nhạo cô không có ba, khinh thường mẹ cô luôn tới đón cô rất trễ.