1 Tôi vẫn luôn tin rằng khoảng cách giữa cái xấu và cái đẹp có thể được bỏ qua. Tài năng, trí tuệ, tính cách, giống như một cây đũa thần vậy, nó biến người đẹp trở nên khó ưa đáng ghét, khiến người xấu được mọi người hoan nghênh.
2 Nơi này rất thoải mái, nàng lại một lần nữa tự nói với mình, được ăn được ở, còn được người ta hầu hạ, so với cuộc sống của nàng trước đây không biết là tốt hơn mấy ngàn mấy vạn lần.
3 Trong Khiếu Khôn cư, Khanh Tuần hai tay buông thõng đứng giữa sảnh chờ Khanh Cửu Ngôn mở lời. Không cần phải hỏi, hắn biết Khanh Cửu Ngôn tìm mình đến đây tất nhiên sẽ nói rõ ý đồ.
4 Diệm Nương vẫn tự do, bởi vì lời thề đó là của Khanh Tuần, căn bản chẳng có tính ước thúc gì với nàng cả. Dựa theo thói quen phiêu đãng khắp nơi cùng với tính cách ghét gò bó của nàng, rời khỏi Khanh phủ là chuyện không thể chậm trễ.
5 Lửa cháy bập bùng. Sơn động rất khô ráo, bên ngoài là một vùng rừng rậm ngút ngàn. Diệm Nương nép sát vào người Khanh Tuần giúp hắn giữ ấm. Khanh Tuần quay lưng về phía đống lửa, khuôn mặt xấu xí ẩn trong bóng tối cùng với mái tóc buông xõa không thể nhìn thấy rõ ràng, do đó cũng không còn đáng sợ như trước nữa.
6 Tuổi hai mươi hay là hai tám, đối với Diệm Nương mà nói căn bản chẳng có bao nhiêu khác biệt. Nữ nhi Diệm tộc đều không dễ già. Nếu trên khuôn mặt hằn lên dấu vết của thời gian, hồng nhan diễm lệ cũng sẽ biến thành tóc bạc da mồi, điều này đối với bọn họ thực ra là một niềm hạnh phúc.
7 Lần trước sau khi nhận đựơc tin Phó Hân Thần xuất hiện ở vùng biên ải, Khanh Tuần liền lập tức ruổi ngựa tới nơi, nhưng sau đó Phó Hân Thần lại đột nhiên biến mất chẳng còn bóng dáng, đến nay cũng đã được bốn tháng.
8 Ngày thứ ba, tuyết bắt đầu rơi, từng bông tuyết như những cánh hoa phất phơ bay xuống che mờ tầm mắt, phong tỏa đường đi trong núi. Khanh Tuần không hề nôn nóng, từ rất lâu trước kia hắn đã học được tính nhẫn nại.
9 “Không…” Khanh Tuần khẽ gầm lên một tiếng, rồi giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng, ngẩn ngơ nhìn lên nóc nhà, lồng ngực phập phồng không ngớt. Đợi đến khi tâm trạng bình tĩnh trở lại, hắn mới vén chăn bước xuống giường, đi tới bên cửa sổ.
10 Xa xăm nỗi nhớ, hỏi rằng nhớ ai? Từ ngày tiễn đưa chàng lên ngựa, đem đêm âu sầu nỗi màn không. Sáng dậy soi gương ngó đôi mày ngài, oán chàng trách chàng cũng là khi thương nhớ.
11 Mặt hồ mùa xuân biếc xanh mát rượi, một làn gió đông thổi tới, dập dờn những gợn sóng lăn tăn, rồi sau đó tất cả lại trở về tĩnh lặng. Trong khu rừng trúc bên bờ, một nữ nhân áo trắng phất phơ, mái tóc dài buộc sau gáy, đang đứng đối diện mặt hồ, tay cầm cây sáo trúc, đôi mắt lạnh lùng trong veo nhìn chăm chú mặt nước mênh mang, không biết đang suy nghĩ những gì.