1 Cô là Trưởng công chúa Thiên triều Trưởng Tôn Di Du.
Bị người trong hoàng cung hãm hại và sau khi sống lại thì trở thành Rose trong thế giới Titanic xa lạ.
2 Tiếng khóc đau thương tràn ngập cả linh đường.
Người qua đời là Trưởng Tôn Chi Du, cô lạnh lùng nhìn mọi người đang gào khóc, nhưng trong lòng không có chút dao động nào, nhìn một đám phu nhân khóc nhưng không chảy nước mắt, rồi vội lấy khăn chà lau khóe mắt, trong nháy mắt nước mắt chảy ra ào át.
3 Trưởng Tôn Di Du cảm thấy mình đang mơ một giấc mơ thật dài. Ở trong mơ, cô thấy một cô bé tên là Rose, nhìn những gì cô bé trải qua từ nhỏ đến lớn. Khi còn bé là tiểu thư xã hội thượng lưu, cha mắc nợ nhiều người rồi qua đời.
4 Rose cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng có vẻ cô đã lo quá rồi. Sau một ngày chịu kích thích như vậy, cô ngủ say đến lúc Charles gọi cô thì cô mới mơ màng tỉnh lại.
5 “Mẹ biết con cảm thấy chuyện này không công bằng với con. Từ nhỏ, con được cha cưng chiều quá nên hư, không biết phụ nữ ở thế giới này bị trói buộc nghiêm trọng thế nào.
6 “Rose, em sao thế?” Charles cầm tay cô, nhìn khuôn mặt buồn bã của cô. Không lẽ đêm qua xảy ra chuyện gì mà hắn không biết? Nếu không thì bộ mặt này của Rose là sao chứ? Nhớ lại cô bắt đầu thay đổi từ tối qua, tuy rằng hắn rất thích cô bây giờ nhưng nếu cô thay đổi vì thương hại hắn thì hắn sẽ không bỏ qua cho tên kia.
7 Lúc cô đang đi một mình về phòng, đột nhiên trong nháy mắt có một người kéo Rose lại làm cô nghĩ hô lớn, nhưng thời điểm muốn mở miệng thì trong đầu lại tự động hiện lên hình ảnh người bằng hữu cùng chung chí hướng của Rose – Jack, có thể ở trước mặt nhiều người mà làm việc không có suy nghĩ kia thì chỉ có Jack mà thôi.
8 Charles nói nhỏ với Rose “Lát nữa có tiệc rượu, anh đưa em về nghỉ trước nhé?”
“Anh đi nói chuyện với họ đi, Traveyan đưa em về là được rồi. Phòng không xa đây lắm, em không biến mất đâu”Mục tiêu của Rose là làm vợ hiền, đương nhiên sẽ không làm phiền chồng mình bàn bạc với đối tác.
9 Lúc mới nghe Raveyan báo có một tên đứng ở cửa nhà ăn hỏi thăm tin tức của Rose, sau đó tên đó lén chạy đến phòng ở khoang hạng nhất, Charles vừa lo lắng vừa vội vàng chạy về.
10 Trên đài quan sát.
Luiz và Riley bị cái lạnh làm mất tri giác, hai người xoa tay vào nhau rồi phà hơi lên tay để làm bớt cái lạnh.
Luiz mắng: “Cứ tới cái mùa này là tối sẽ lạnh mà!”
Riley cười “Vài ngày nữa là cập bến rồi”
Hai người đang nói chuyện thì sương mù xuất hiện, nó làm cảnh vật trước mắt mơ hồ.
11 “Rose…” Charles thấy cô cầm chặt tay mình và không chịu đi, hắn có chút vui mừng, hắn không nhìn lầm người.
Cảm động thì cảm động nhưng hắn biết cái gì nên hay không nên.
12 Rose bị tiếng đập cửa làm cho giật mình. Trợn mắt lên thì thấy cô đang ghé vào lòng của Charles, cánh tay anh khoác lên lưng cô và anh vẫn còn đang nhắm mắt ngủ say.
13 “Em không quan tâm chuyện đó, điều quan trọng nhất là anh còn sống. ”
Rose giống như chim nhỏ nép mình vào lồng ngực Charles.
“Em hạnh phúc hơn những cô gái khác! Có anh ở đây, em có thể không lo ăn, không lo uống, em có thể thích gì mua đó.
14 Cuối cùng cũng đến ngày kết hôn, Charles là người vui vẻ nhất.
Lúc này Charles mặc một bộ lễ phục trang trọng, đứng trước cửa nhà thơ để đón vợ.
Mấy ngày nay, Charles bận đến điên rồi, ngoài ngày thứ hai đến bệnh viện kiểm tra thân thể của Rose ra thì những ngày khác thường đi sớm về trễ nên anh và Rose rất ít khi gặp nhau.
15 Trong lòng hai người đều tự hiểu được tâm tư nho nhỏ, trong một lúc, trong phòng im lặng … không khí trong phòng đè nén làm cho hai người nghĩ phải nói chút gì đó, nhưng vừa mở miệng ra phát hiện đối phương cũng đang mở miệng.
16 “Nghe bảo phu nhân Hockley là người ham thích nghệ thuật, thường xuyên trà trộn vào nơi buôn bán tranh để coi đấu giá, đại khái là thích kiểu tranh khỏa thân gì gì đó.
17 Lúc này, chủ nhân của bữa tiệc, công tước Field cũng đi tới, ông ta tán thưởng lúc nhìn thấy bức tranh của Rose “Bức tranh này của phu nhân Hockley rất đẹp, nếu phu nhân đã muốn tặng cho con gái tôi, tôi thay mặt con bé cảm ơn phu nhân rất nhiều.
18 Bàn tay Charles vuốt ve quanh hông Rpse, cánh tay mạnh mẽ trói chặt thân thể Rose. Cơ thể Ruth nóng lên, khát khao cảm giác hấp dẫn của hắn, hắn di chuyển thân thể động chạm chỗ này chỗ kia…
Những nơi được hắn động chạm như có lửa, đột nhiên mẫn cảm, cô cảm giác từng thớ thịt như căng lên, mỗi lần Charles di chuyển đều ma sát với làn da non mịn của cô.
19 …nhưng họa sĩ thực sự của bức tranh này là Graham Coton
“The Sinking of the Titanic”
Tiết lộ luôn là bức tranh chỉ có giá 12. 5 Euro thôi
Dường như hai người đều có ý kết bạn với nhau nên tình bạn cũng nhanh chóng tiến triển.
20 “Rose, anh biết trước đây anh bần cùng, nhưng bây giờ anh không giống như trước, tuy rằng không giàu có bằng Charles nhưng anh không phải tên lang thang trong túi chỉ có mấy đồng! Phu nhân Kate rất thích tác phẩm của anh.