1 "Ách. . . . . . Hảo no bụng đó! ~" Khó khăn vuốt bụng nhỏ tròn tròn, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu dí dỏm ở trên cỏ xanh mơn mởn lăn lộn. "Lôi Lôi, ngươi đều đã lớn rồi a.
2 Ánh trăng lên caoBốn phương là một mảnh 喧 ồn ào, những người mặc xiêm áo sắc thái ảm đạm không ngừng đi qua đi lại, tựa hồ rất vội vàng. Những người bán hàng càng thêm không ngừng gào thét, khen ngợi chỗ vật bán của mình.
3 "Hừ, trái lại giả bộ ngu rất lành nghề, ngươi chờ đó cho ta. " Dùng sức thu hồi tay của mình, An Vân cũng không nhìn xem là ai bắt được tay của mình liền xoay người rời đi.
4 Minh Nguyệt trì Mặt hồ phẳng lặng, thỉnh thoảng gợn song lăn tăn khiến ánh sáng đâm vào trong mắt chỉ càng lộ vẻ chói mắt. "O o, sáng sớm tản bộ thật đúng là không khí mới mẻ a! ~" Khẽ cười cười, Hãn Lôi Lôi dí dỏm nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn.
5 "Tại sao nhịn đến bây giờ?" Móc một chai Kim Sang Dược từ trong tay áo ra, Diệp Hạo Vũ cẩn thận lau chùi tay nhỏ bé cho nàng, mới biết thân thể của nàng nhỏ nhắn như thế, ôm ở trên người hoàn toàn không có sức nặng.
6 C"Thuộc hạ thân phận hèn mọn, tất nhiên là đê tiện. " Nguyệt Kỵ thuyết minh rất đơn giản. "Chuyện này cùng thân phận thì có liên quan gì?" Nguyệt Kỵ cảm thấy không cần thiết phải giải thích thêm nữa, mặc dù Hãn Lôi Lôi căn bản không để ý thân phận hắn đê tiện.
7 Phòng chứa củiĐẩy cửa ra, Diệp Hạo Vũ thấy được Hãn Lôi Lôi đang ngủ say, sắc mặt của nàng lại tái nhợt dị tTức giận bạo phát khiến hắn trực tiếp bỏ quên sắc mặt tái nhợt của nàng, lại nhìn nàng ngủ say an ổn như thế, hỏa khí càng lớn thêm một phần.
8 "Ngươi không sao rồi chứ?" Trong giọng Diệp Hạo Vũ mang theo chút không đànhòng. Đều là lỗi của mình, hiểu lầm nàng mới làm hại nàng biến thành như vậy.
9 Đại sảnh"Vương gia. " Viêm Bân đi lên, không chờ Diệp Hạo Vũ đáp lại trực tiếp ngồi ở vị trí đối diện với hắn. Hắn là một người tiêu sái hơn Diệp Hạo Vũ rất nhiều , không vì những thứ quy củ trói buộc do người đời đặt ra mà làm hạn chế hành vi của hắn.
10 Đột nhiên hứng thú nổi lên, Hãn Lôi Lôi mỉm cười nhìn ba người nói:"Ta hát một bài cho các ngươi nghe có được hay không? Hôm nay tâm tình bản cô nương đặc biệt tốt.
11 "Như thế nào a?" Hãn Lôi Lôi có chút không kiên nhẫn. Viêm Bân không thể tin nhìn nàng, dường như cầu người không phải là hắn mà? Thế nào người không nhịn được ngược lại là nàng? "Biết, ta sẽ không nói ra.
12 "Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì? Dọa chết người, rõ là. " Hãn Lôi Lôi oán giận nhìn hắn. "Khụ, không có gì. Chỉ là không nghĩ tới, ngươi là dựa vào cái này uy hiếp hoàng đệ.
13 Hãn Lôi Lôi ngẩn người, cười nhạt chảy nước mắt, "Xảo nhi, là ngươi thay đổi. Ban đầu chúng ta nói vĩnh viễn không chia cách , cũng nói muốn cùng nhau vui vẻ, cùng nhau đùa bỡn, cùng nhau chơi đùa.
14 "Ngươi. . . . . . ""Mặc dù ta biết rõ mình ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, phong tình vạn chủng, người gặp người thích. Ngươi nhất định sẽ cảm thấy mình không xứng với ta.
15 Mị Nguyệt uyển"Ai, không biết khi nào mới lại được gặp Hạo Vũ đây? Có chút chút nhớ hắn rồi. " Hãn Lôi Lôi hơi có vẻ thương cảm thở dài nói. "Ai, tại sao ngươi không suy nghĩ đến ta một chút đây?" Viêm Bân học giọng điệu của nàng cảm thán.
16 "Đợi chút. " Viêm Bân kéo Diệp Hạo Vũ sắp rời đi lại, lạnh nhạt nhìn thiên quân bách tướng đang xông lên. "Chuyện gì?" Diệp Hạo Vũ cau mày, không phải hắn muốn đổi ý chứ? "Chăm sóc Lôi Lôi.
17 "Viêm Bân, chàng mau đứng lên đi,có được hay không? Ta sai lầm rồi, thật xin lỗi. Khi đó ta cũng không thật sự nghĩ cứu Diệp Hạo Vũ như lời ta nói ra.
18 Ba năm sauTrong rừng đào, hoa đào nở thật đẹp. Bên suối trong rừng sâu, chỉ thấy một ngôi nhà gỗ đơn sơ. Từng trận tiếng nói tiếng cười truyền đến, phá vỡ tất cả yên tĩnh.