1 Màn đêm buông xuống, gió lạnh vẫn thổi bên ngoài khoảng trời trống vắng, nhẹ nhàng, luân phiên không đổi, gây cho người ta cảm giác mát lạnh thư thái, nhưng ở một nơi, trong một căn phòng lớn không ánh đèn, cảm giác nóng rực mãnh liệt lan tràn khắp nơi.
2 Mười lăm năm trước, tại trường quốc tế WP Những chiếc xe đắt tiền nối tiếp nhau dừng lại, cánh cửa mở ra, các học sinh bước xuống, nhìn bọn chúng, tựa như những thiên thần xinh xắn đáng yêu.
3 Hạ Lâm Phong mở mắt, sự lạnh lẽo càng tăng lên gấp đôi, những hoài niệm hoàn toàn bị che lấp, Lâm Thư Tuyết, Lâm Thư Tuyết, cô đừng để tôi gặp một lần nào nữa, nếu để tôi gặp lại, lúc ấy tôi sẽ đòi lại cô gấp đôi.
4 Chiếc máy bay màu đen hạ xuống đỉnh cao của Hạ Lâm, tiếng gió thổi mạnh hơn, báo hiệu một cơn dông bão đang chuẩn bị nổi lên, và chỉ còn chờ dịp bộc phát, mọi người trong công ty biết tin chủ tịch về, rất muốn đến giờ nghỉ để biết thêm thông tin từ đội mật thám không chuyên kia.
5 Lâm Thư Tuyết đơn độc đứng trước bàn làm việc của Hạ Lâm Phong, một phút trước thôi, ở đây còn có rất nhiều người, nhưng bây giờ, chỉ có mỗi mình cô và anh ta.
6 Tại lầu năm mươi của phòng kinh doanh, các nhân viên đang tập trung làm việc, thì cánh cửa của ban dự án kế hoạch chợt mở, một số ánh mắt hướng nhìn theo tiếng động, sau đó, lại vang lên những lời bàn tán qua lại.
7 Hạ Lâm Phong đứng trước bàn của Lâm Thư Tuyết, nhìn cô, anh ta để lại lời nói rồi bước đi trước những con mắt và lời bàn tán còn đọng lại nơi này. “Lâm Thư Tuyết, vào làm thì lên phòng gặp tôi” Lâm Thư Tuyết vẫn chưa nhìn Hạ Lâm Phong, nghe tiếng bước chân của anh ta dời đi, bên tai lại tiếp tục vang lên lời bàn tán về mình, còn có những ánh mắt đang đổ dồn về phía cô, cầm ly cà phê lên miệng, bỏ mặc những ánh nhìn đang dò xét, đôi mắt bình tĩnh không cảm xúc, bên môi cong lên một đường cong khó nhìn thấy.
8 Lâm Thư Tuyết cũng gật đầu chào lại, nhìn người đàn ông trước mắt, anh ta là con lai, cô nghĩ là vậy, vì mái tóc và đôi mắt trái ngược nhau của anh ta, còn có cái cảm giác mà anh ta mang lại cho người khác, có gì đó đậm chất phương Đông, mặc dù chưa nói chuyện, nhưng cô nghĩ là mình không nhìn lầm.
9 Màn đêm buông xuống, xa dời những cái nắng lạnh thất thường của ban ngày, không gian thoáng cô đọng lại, trầm đi, nhưng không kém phần ồn ào náo nhiệt của một thành phố phồn hoa.
10 Lá cây xào xạc, đung đưa, nhẹ lay, gió thổi dịu dàng, cuốn theo, cuốn theo những khí lạnh thoáng hương thanh khiết, trong giây phút này, đêm, tưởng chừng như đã ngừng, và chỉ còn nghe thấy tiếng vọng lại từ một nơi xa xôi nào đó của không gian.
11 Bầu trời ngoài cửa kính, sáng trong, mát dịu, mang theo cái lạnh se se của buổi trời chiều, ngược lại với áng mây đẹp ngoài kia, là sự tĩnh lặng trong không khí, thâm trầm trong hơi thở và có gì đó ngạc nhiên từ chính ánh nhìn của đối phương.
12 Một buổi sáng trong lành, có những cơn gió mát lạnh tựa như lời nói yêu thương của ai đó, nắng mai dịu dàng giống như vòng tay mẹ hiền, thoang thoảng hương lá rừng, tiếng chim hót, áng mây trôi, tất cả những điều đó cũng đủ để làm tâm hồn người ta thư thái, thoải mái hơn để bắt đầu một ngày mới.
13 Lâm Thư Tuyết đóng cửa lại, bước chân không phát ra tiếng động đi xuống lầu, từ xa đã nhìn thấy Hạ Lâm Phong đang nấu ăn trong bếp, cũng không tiến lại gần nữa mà chuyển sang hướng khác, Hạ Lâm Phong, anh cứ đợi đi, sau khi tôi đòi nợ người con gái kia, sẽ tới lượt anh đó.
14 Lâm Thư Tuyết hoàn toàn chìm trong giấc ngủ say, cho dù cửa phòng có mở, dù là có người đang tiến lại phía mình, dù có tiếng trái tim đang đập mạnh của ai đó, thì cô vẫn ngủ ngon lành.
15 Khi sự chờ đợi sắp tới giới hạn, tưởng chừng như sẽ không thể nào giữ nổi lý trí lúc này nữa, thì tiếng rên nhẹ, sự thả lòng cùng với nơi đang hút lấy anh ta bỗng chặt hơn, tất cả đã sụp đổ.
16 Hạ Lâm Phong tập trung trong đống hồ sơ chất ngất, anh ta cần sớm làm việc xong, chỉ sợ Thư Tuyết ngủ mà không dậy dùng bữa, thì sẽ rất hại cho sức khỏe, nhưng chỉ mới có ba ngày, mà sao nhiều công việc quá, mấy người này thật là lũ ăn hại.
17 Lâm Thư Tuyết đưa mắt nhìn người con gái ăn mặc mỏng manh ngắn cũn cỡn đang dính sát vào người Hạ Lâm Phong, còn có hai tay không biết ngượng mà khóa chặt người đàn ông này, không hiểu vì sao nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy chướng mắt vô cùng, không muốn nhìn thêm một chút nào nữa, cô lách người bước đi.
18 Hạ Lâm Phong đang ngủ, cảm thấy có ai đó đang cựa quậy trong lòng mình, không biết là cố ý hay vô tình, mà ma sát nhẹ qua phân thân đang ngủ yên phía dưới, hương thơm quyến rũ quen thuộc cùng với da thịt mát mịn như đang mời gọi, mở mắt, hít sâu một hơi mới nhìn xuống.
19 Không gian tĩnh mịch, yên lặng tựa như vô hạn, dường như tất cả mọi người vẫn còn đang mải mê trong những giấc mơ say ngút ngàn, cùng hòa tưởng với một thời gian vắng lặng đã xa, và dường như đâu đó trong đây, mới chỉ là sự khởi đầu cho tất cả.
20 Lâm Thư Tuyết mắt mơ màng chuyển biến dữ dội, đôi mắt đang mở to hết cỡ nhìn người đàn ông quỳ trước mặt mình cùng cự vật to lớn tản ra khí mê và nhỏ giọt khích tướng, hoảng sợ, cô vô thức lùi lại phía sau, môi khô khốc nuốt ngụm khí khan.