1 Mở mắt ra, mở mắt ra lần nữa, trời ạ, đây là đâu a? Là bệnh viện sao? Không đúng, nóc phòng bệnh viện không phải là ngói a! Bác sĩ không phải là đã xuống báo cho nàng là bệnh tình nguy kịch lắm sao? Làm sao nàng không chết chứ, vừa mới chuẩn bị ngồi dậy quan sát thêm, nhưng dùng sức thế nào cũng không thể chống mình đứng lên được.
2 Vừa rạng sáng ngày thứ hai, bà vú đem Hàn Nguyệt Nguyệt bao bọc lại như cái bánh chưng rồi lên xe. Ở dưới chân núi xe ngựa còn có thể đi được, nhưng vào Tuyết Sơn, xe đi không được nữa.
3 “Cốc chủ, có một người phụ nữ ôm một đứa bé xông vào trong cốc”, chỉ thấy một gã nam tử hơn năm mươi tuổi ngồi ở trước thư án, nghe Vân thúc nói vậy liền dừng một chút, để quyển sách trên tay xuống.
4 “Tiểu thư, đây là xiêm y ta mới vừa làm xong, ngươi mặc thử một chút xem có thích hay không?”, Trầm nương vừa nói vừa cầm lấy một xiêm y màu vàng đưa cho Hàn Nguyệt Nguyệt.
5 “Vú nương, sư phụ, sư ca, sư tỷ, Vân thúc nữa, con đi đây, tha thứ cho con chia tay hơi muộn, con chỉ đi ra bên ngoài nhìn ngắm một chút. Mọi người không cần lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, mọi người cũng không cần đến tìm con, chờ con thăm thú đủ rồi sẽ trở về.
6 Hàn Nguyệt Nguyệt một mạch chạy nhanh xuống núi cho đến khi không nhìn thấy Tuyết Sơn mới dừng lại. Thật là xui xẻo, mới đi ra ngoài đã gặp đối thủ, nam nhân kia khinh công thật lợi hại, nếu không phải nàng kịp thời phóng ra ám khí thì cũng có thể bị bắt rồi.
7 Mang theo cái khăn che mặt, phái Thanh Đồng này là đại bang phái của thành Thanh Dương, đương nhiên dễ tìm. Hàn Nguyệt Nguyệt ở nóc nhà bồi hồi một vòng, bây giờ là nửa đêm, những người khác đã sớm ngủ, chỉ có một gian phòng trong hậu viện đèn sáng, trước cửa phòng còn có hai người ở coi chừng, hẳn là phòng của Lý Thanh Thiên.
8 “Trương Tiểu Tinh, ngươi hãy thức tỉnh đi, nhanh giao ra sách, ta sẽ cho ngươi một con đường sống, nếu không lần này ngươi không thể mạng lớn nữa đâu”, Người áo đen từ từ nhích tới gần phía trước.
9 “Vương gia, Hoàng thượng là do trúng độc lâu dài dẫn đến mãn tính nên mới luôn hôn mê bất tỉnh”, Y Huyên đem mạch của Mạnh Dịch Hiên kiểm tra xem trên người có những bệnh trạng khác hay không.
10 “Vũ hóa của Dược cốc quả nhiên danh bất hư truyền, Bổn vương hôm nay cũng đã thấy được”, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy lời của bóng đen kia, ngừng lại, nguyên lai là người ta dò xét nàng.
11 Hàn Nguyệt Nguyệt nghe xong mới hiểu được, nguyên lai tên Vân Vương gia kia không có lấy vợ, cũng không có thị thiếp, Thải Nhan mới vừa rồi kia chỉ là nha hoàn, sau đó thừa dịp Vân Vương uống rượu say bò lên giường mà thôi, nhưng mà cũng không được cho thân phận.
12 Hàn Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, đối với hai người đứng ở cách đó không xa nói: “Các ngươi bây giờ là thủ hạ của ta, ta hẳn sẽ không phụ bạc các ngươi, nhưng là ta cần người có năng lực, hy vọng hai người các ngươi không làm ta thất vọng.
13 Như Song, Như Họa đưa đến một cái bàn và cái ghế cho Lục Tư Tư để đàn, Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới ở giữa bụi hoa mai, hướng về Lục Tư Tư gật đầu, ý bảo mình đã chuẩn bị xong, Lục Tư Tư đem đầu ngón tay đặt trên dây đàn, bắt đầu gảy.
14 Chu trưởng quầy tiến lên: “Ngô tiểu thư, là thức ăn chúng ta làm không hợp khẩu vị người, như vậy, bữa này coi như là Thiên Hương lâu chúng ta mời”. Ngô Mỹ Nhan thấy trưởng quầy tới, lại càng không nể mặt: “Loại thức ăn này mà lại không biết xấu hổ gọi ta xuất tiền? Cho chó nhà ta cũng khó ăn”, Chu trưởng quầy dùng mắt sai khiến tiểu nhị bên cạnh, tiểu nhị vội vàng tiến lên, thu thập đồ ăn và bát vỡ trên mặt đất.
15 Bỏ lỡ một hội đèn lồng náo nhiệt, Hàn Nguyệt Nguyệt thở dài. Vốn là năm nay còn muốn đi đoán đố đèn, hiện tại chỉ có thể ở trong phòng nhìn đèn dầu. Ai ~ thật là thiếu sót, sớm không té muộn không té, lại đến Nguyên tiêu mới té, buồn chết đi được.
16 Không có việc gì chứ tiểu thư?”, Tiểu Tinh giúp Hàn Nguyệt Nguyệt trải ra giường, lại đến Hàn phía sau Nguyệt Nguyệt. “Ra ngoài không cần phải câu nệ, gọi ngươi cùng ta ngủ thì hãy cùng ta ngủ”, Tiểu Tinh cởi dây buộc tóc xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt liền cầm lấy lược chải.
17 “Làm phiền Thất Nguyệt cô nương nhớ thương”, Mạnh Dịch Vân nhìn về phía Lục Thất Nguyệt, nàng biết hắn cũng có mười mấy năm quan hệ với Lục Phi Thiên, tự nhiên muốn thân thiết hơn chút ít.
18 “Không nghĩ tới nơi này có một rừng đào lớn như vậy”, Hàn Nguyệt Nguyệt trông lên phong cảnh trước mắt, đúng là rất đẹp. “Bây giờ còn chưa có nở hoa, đợi đến tháng ba tháng bốn, trên núi này hoa nở đầy, lúc đó mới gọi là đẹp”.
19 Người kia đã đánh ấy tên áo đen chỉ còn lại một đám, Hàn Nguyệt Nguyệt móc ra thuốc bột, nhân lúc bọn họ không chú ý ném tới, gặp công kích của nàng, hai tên áo đen té xuống.
20 Hàn Nguyệt Nguyệt mở mắt, thấy phía ngoài trời đã sáng, chuẩn bị đứng dậy nhưng phát hiện có cái gì bất thường, quay đầu, mới phát hiện chính mình vốn đang nằm ở trong ngực Mạnh Dịch Vân, không trách được cảm thấy vách đá không có cứng như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt không dám động, sợ đánh thức Mạnh Dịch Vân.