1 “Mộc Sách, lại đây, hôm nay lĩnh ba roi. ”Mộc Sách ngồi một mình trong lao nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy đứng lên. Vào đúng giờ này mỗi ngày, anh thuần thục kéo lê thân thể tiều tụy cùng chiếc áo tù nhân rách nát ô uế, đứng thẳng lưng, hai tay chống vào tường, chết lặng chờ đợi phụng lĩnh thánh ân.
2 “Nuôi ngựa lớn có thể kéo xe, vỗ béo gà có thể giết thịt, nuôi người ập lên thì …”Tô Mặc bỏ lửng câu nói, vợ chồng Hoa thị ngồi chung một chỗ với nàng ở trong phòng cũng tùy thời đưa mắt liếc qua, không nói năng không cử động, cứ nhìn chằm chằm vào Mộc Sách.
3 “Cục cục tác…” Trong chuồng gà ở sân sau, mấy lão gà mái vẫn như mọi ngày, lúc nào cũng lải nhải không dứt. “Cạp cạp quác…” Đám tiểu nhạn kia gần đây không còn bám dính lấy Mộc Sách nữa, tám phần là ở trong hoa viên tìm được con giun rồi.
4 Thời gian thản nhiên lặng lẽ, tựa như mặt nước không gợn sóng, nháy mắt đã trôi qua. Bệnh của Tô Mặc chỉ qua hai ngày đã khỏe. Những chuyện xảy ra trong thành dường như vẫn chưa gây ra ảnh hưởng gì đến cô.
5 Bắt đầu từ ngày ấy, vì muốn có thể ở lại bên cạnh Mộc Sách, tạo ra cơ hội làm cho anh thay đổi tâm ý, Hạng Nam phát huy bản lĩnh sở trường của mình – -mặt dày mày dạn, nằm vạ nằm vật chứ nhất định không chịu đi.
6 Về chuyện hôn sự của Tô Tam cô nương nên giải quyết như thế nào, Mộc Sách cũng chưa rõ. Anh chỉ thúc giục mọi người thu dọn hành lý cần dùng khi đi xa.
7 Sáng sớm hôm sau, Mộc Sách lại vụng trộm đưa Tô Mặc ra khỏi Tô phủ. Lúc cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ, dụi mắt rồi ngáp một cái, anh nói với cô: Hôm nay anh muốn dẫn cô đi gặp một người.
8 “Đồ bất hiếu. Ngươi đã không chết, còn không biết phái người đưa thư thông báo một tiếng sao? Không thèm thông báo gì cho lão sư của ngươi biết một chút sao hả? Cứ như vậy để cho lão sư của ngươi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hàng đêm rơi lệ không thôi, ngươi nhẫn tâm vậy sao hả?” Trong phủ Thừa tướng, sau khi nhận được thư của Mộc Sách, Mai Đình Nhiên đường đường là tướng của một nước, nổi giận trong lòng.
9 Rời nhà mấy tháng, chim nhạn, gà mái, còn có con ếch chân vàng kia nữa, ở lại trong nhà chờ bọn họ trở về. Người mà bọn chúng nhiệt liệt hoan nghênh, không phải là chủ nhân của tòa đại trạch Tô Tam cô nương, cũng không phải là người đã nhặt tụi nó đem về Hoa thúc Hoa thẩm, mà chính là nô nhân Mộc Sách.