1 Đó là một buổi chiều thứ Sáu bình thường như bao buổi chiều khác, phòng khám tâm lý của Nhậm Tư Đồ đón một bệnh nhân có chút bất thường.
Thật ra vào tuần trước, Nhậm Tư Đồ nhận được bệnh án của bệnh nhân này từ một phòng khám khác chuyển tới.
2 “Cô à, chúng tôi không thể cho cô vào trong được. Cô nói cô đến tìm Trương Hoài Minh nhưng chúng tôi thực sự không biết Trương Hoài Minh là ai!”
Một giọng nói khác vang lên, nghe rõ ràng là cảm xúc của người này không được ổn định: “Cô làm ơn cho tôi vào đi mà, chắc chắn anh ta đang ở trong đó.
3 Sau khi ra khỏi nhà hàng, Nhậm Tư Đồ chạy thẳng đến nhà của bệnh nhân. Chị ta đã uống thuốc và đi ngủ, chỉ còn lại mẹ chị ta tiếp đón Nhậm Tư Đồ. Đó là một bà lão đầu tóc hoa râm, nhưng trong bức ảnh chụp cả gia đình hồi đầu năm trông bà ấy hết sức trẻ trung, vui vẻ và phấn chấn.
4 Chị Chu - người trước kia luôn xuất hiên trước mặt mọi người với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch - chính là người đầu tiên được cô hẹn gặp vào sáng hôm nay.
5 Từ thứ Hai đến thứ Sáu, Tầm Tầm đều ăn trưa ở trường, về phần cơm chiều và ba bữa cuối tuần, phần lớn thời gian Nhậm Tư Đồ đều giải quyết bằng cách dẫn Tầm Tầm đến chỗ Thịnh Gia Ngôn để ăn chực.
6 Ba giờ sáng, khi người quen thức đêm như Tôn Dao đang chìm trong giấc nồng thì chuông điện thoại bỗng nhiên reo vang
Cô mơ mơ màng màng nhấc máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói hết sức tỉnh táo của Nhậm Tư Đồ: “Ra ngoài uống rượu đi.
7 Khi Nhậm Tư Đồ về tới nhà thì đã gần sáu giờ sáng nhưng ánh mặt trời đầu tiên của ngày mới vẫn chưa thể xuyên qua được tầng mây dày đặc kia. Không biết vì hơi nước buổi sáng hay là vì sương mù mà sắc trời bên ngoài có vẻ vẫn mờ mịt.
8 Hai ngày trước đêm Giáng sinh, cuối cùng Nhậm Tư Đồ cũng nhận được tin tức chính xác nên khi đi ăn cơm trưa chung với các đồng nghiệp trong phòng khám, cô đã nói rõ với Mạc Nhất Minh rằng: “Hôm đó không có anh chàng nào hẹn cậu ấy cả.
9 Nhậm Tư Đồ và Thời Chung đành phải dẫn con ma men này về trước.
Thời Chung chỉ uống một ly cooktail nên vẫn có thể lái xe. Tôn Dao nằm trên băng ghế sau, hoàn toàn không còn tỉnh táo.
10 Sau khi đưa Tôn Dao về nhà, Thời Chung lại lái xe đưa Nhậm Tư Đồ về. Có lẽ vì lúc nãy đã xảy ra những chuyện khiến cả hai đều xấu hổ nên trên đường đi, không ai nói gì nữa.
11 Cùng lúc ấy, phía bên kia của thành phố, Thời Chung đang ngồi dựa vào đầu giường với gương mặt tái xanh, nhưng ánh mắt lại hết sức sắc bén, nhìn chằm chằm vào anh chàng Trợ lý Tôn đang đứng nói chuyện điện thoại bên cạnh.
12 Chiếc xe của Nhậm Tư Đồ phóng vun vút trong màn đêm đen kịt, không khí lạnh ngưng tụ lại thành một lớp sương mờ trên cửa kính xe.
Vì đang là ban đêm nên trên đường đã không còn xe cộ đông đúc như lúc chiều, người qua lại cũng thưa thớt hơn nhiều.
13 Một đêm nhiều biến cố cứ thế mà trôi qua.
Dường như Nhậm Tư Đồ đánh rơi thứ gì đó trong cái đêm đã trở thành quá khứ ấy. Ngày hôm sau khi làm việc, cô cứ bồn chồn không yên, liên tục dùng cà phê để giúp tinh thần tỉnh táo hơn.
14 Hôm sau chính là ngày cuối năm.
Có lẽ, vì hôm qua vì cãi nhau trong điện thoại, hoặc có lẽ Thịnh Gia Ngôn bận việc thật nên lời đề nghị đón năm mới tại nhà anh đã bị hủy bỏ.
15 Thời Chung bị nụ hôn bất ngờ ập đến của cô làm cho chấn động đôi chút. Nhưng ngay sau đó, nụ hôn vì một giây kích động của cô đã được đáp lại bằng nụ hôn cuồng dại của anh.
16 Nửa đêm về sáng, Nhậm Tư Đồ nằm trên giường, không còn sức để nhúc nhích tay chân nữa. Nhưng gã đàn ông đang nằm nghiêng bên cạnh để ngắm cô thì cả người lại toát lên vẻ sảng khoái, phấn chấn.
17 Một tuần sau là đêm Giao thừa, trong nội thành có quy định cấm đốt pháo hoa nên không khí mừng năm mới càng thêm tẻ nhạt.
Vì không được ăn tết với chú chân dài nên Tầm Tầm buồn bực suốt một thời gian.
18 Khi Nhậm Tư Đồ thay quần áo xong và bước ra thì cô gái kia đã rời đi, nhưng những thứ mà cô ấy mang đến lại được đặt trên chiếc kệ cạnh tủ lạnh, vẫn chưa kịp thu dọn.
19 Nhậm Tư Đồ đưa mắt nhìn hai chữ Thẩm Thấm hiển thị trên màn hình điện thoại, cảm giác khó chịu trong lòng lại bắt đầu dâng lên. Nhưng cuộc gọi này không liên lạc được, Thời Chung không gọi thêm lần nào nữa mà chuyển sang gọi cho Trợ lý Tôn.
20 Khi Tôn Dao chạy vào bếp, lục tung tủ lạnh, mang hai bình rượu đế nhỏ bỏ túi với một đĩa mực khô xé nhỏ trở lại phòng khách thì Nhậm Tư Đồ vẫn lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bàn trà, tư thế hoàn toàn không thay đổi.