1 Một giấc mộng say. . . Ta tên là Nhan Nhược Nhất. Khi còn ở Trung Quốc địa cầu, Bởi vì ở bên ngoài uống say nôn lên trên người một vu nữ có lòng dạ hiểm độc, vu nữ phẫn nộ đem ta đưa đến nơi này tên là”Cửu Châu” , thế giới hoàn toàn không thể lý giải được.
2 Một giấc mộng say 2. . . Một tiếng”A Nhan” đem thần trí của ta đang bay xa gọi quay về. Ta quay đầu, thấy Vũ La ôm một chiếc áo lông đứng ở phía sau. Nàng là biểu muội của Thương Tiêu, tính tình hoàn toàn không giống với biểu ca lạnh lùng, kiêu ngạo, sống nội tâm.
3 Một giấc mộng say 3. . . Đứng yên ở trước chuông Hàn Ngọc bên ngoài động. Chuông Hàn Ngọc vang, khắp Cửu Châu đều biết. Không biết vì cái gì Thương Tiêu muốn đem vật như vậy đặt ở cửa động.
4 Môt giấc mộng say. . . Trên đỉnh U Đô Sơn, bên ngoài Hàn Ngọc Động. Ta không có cách nào không có suy nghĩ đau xót, những kẻ tiểu nhân này nói không chừng toàn bộ thật sự đóng đinh tại chỗ.
5 Chương 1. . . . Thế giới một mảnh hỗn độn. Gió gào thét thê lương qua ở bên tai, giống như lúc một khắc trước khi nhảy xuống vách núi. Cả thế giới đều ở xoay tròn, mang theo bi thương, sau đó rơi vào trong một đám bụi bậm.
6 Chương 2. . . Trời, vẫn là trong vắt như vậy. Nhược Nhất chưa từng hy vọng quá xa vời còn có một ngày quay về “Cửu Châu”. Nhưng, nàng đã trở lại. Mặc dù cách lúc nàng rời khỏi đã có hai trăm … năm.
7 Chương 3…Hôm sau “Thái Phùng!” Nhận thấy được có người đẩy mở cửa phòng của mình, Nhan Nhược Nhất lập tức vọt đi qua bắt lấy áo người đó. “Nhan cô nương có lễ.
8 Chương 4. . . Thương Tiêu Nhược Nhất biết là hắn. Tuy rằng nàng chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ này của hắn. Nhưng khi ánh sáng trắng chói mắt bắn lại đấy, trực giác nói cho nàng, đúng là hắn.
9 Chương 5. . . Trong quân doanh của yêu tộc. Tử Đàn giúp đỡ Thương Tiêu vào chủ doanh. Ánh sáng trong doanh trướng hơi tối, Tử Đàn lập tức đỡ Thương Tiêu nằm trên chiếc giường nhỏ, lúc này Nhược Nhất mới thấy rõ Thương Tiêu nhắm chặt hai mắt và sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
10 Chương 6. . . . Nghe thấy giọng điệu đã lâu lắm rồi chưa nghe lại, Nhược Nhất ngẩn ra, biết hắn nhất định là nhớ ra rồi. Yêu văn trên mặt hắn và ấn ký trên trán cũng đã tan biết mất.
11 Chạy ra doanh trướng, cảnh tượng bên ngoài hỗn độn làm cho Nhược Nhất có chút giật mình,Lúc mới đến lều trại và chiến xa còn hoàn hảo không tổn hao gì, lúc này giống như bị cuồng phong thổi qua, lộn xộn, đổ ngã trên mặt đất, có binh linh vẫn còn dáng vẻ kinh hồn chưa bình tĩnh lại, có người vội vàng trấn an chiến mã, có người vội vàng thu thập đống hỗn độn.
12 Mỉm cười nhìn thấy Nhược Nhất chứa đầy nổi lo lắng trong lòng mà rời đi, Tử Đàn ngồi xuống nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, biểu tình rất thanh thản: “Vào đi, đã là Đại tướng quân rồi, như thế nào còn không chịu thay đổi cái tật xấu thích nghe trộm người khác nói chuyện.
13 Nhược Nhất chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, khi phục hồi lại tinh thần, nàng đã ở trong một khu rừng. Tử Đàn một bộ váy áo trắng tinh đứng trước mặt nàng, cười ai oán: “Tính tình của Vũ La này, nói thận trọng thì đã thận trọng nhiều rồi, nhưng lại cố tình học bản tính bướng bỉnh cứng đầu.
14 Ba ngày sau. Lục Vũ trấn. Lục Vũ trấn này rất may mắn, trước đó vẫn không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Đi đường đã ba ngày, Nhược Nhất nhìn thấy hiện trạng của Cửu Châu đều bị tổn hại.
15 Một người đi một mình thì nhất định là rất cô đơn. Nhược Nhất vốn tưởng rằng nàng có thể kiên cường thì có thể chiến thắng tất cả, thế nhưng mỗi khi đêm đến nàng lại thường sợ hãi, lại nghĩ đến những ngày tháng nàng với Thương Tiêu cùng nhau trải qua trước kia.
16 Hôm sau. Lúc Nhược Nhất tỉnh lại trời đã sáng rồi. Đêm qua tuy rằng đã trải qua một việc nguy hiểm, nhưng không nghĩ được nàng lại ngủ rất sâu. Tựa như ngủ trên giường êm đệm ấm, ngay cả một giấc mơ cũng không có, lâu lắm rồi nàng mới được ngủ ngon như vậy, làm cho nàng có chút không quen.
17 Tử Ly – người này thật là kỳ quái. Càng ngày Nhược Nhất càng cảm thấy được hắn không phải là người thường, hắn không tu tiên, cũng không phải yêu, thế nhưng hắn lại có thể dễ dàng châm lửa cho củi trên mặt đất.
18 Thương Tiêu. . . . . . Nhược Nhất lúc trước không nghĩ tới, đến bây giờ lại tự nhiên kêu tên hắn, lúc đứng giữa sống chết trước mắt, nàng đột nhiên chỉ nghĩ đến tên của hắn.
19 Trong cái đêm kinh động lòng người đó, Thiên Tố tỉnh lại. Nhưng mà nhất thời còn chưa có biện pháp lập tức hóa thành hình người. Sau khi trải qua đêm ở khách điếm đó, tâm tình của Nhược Nhất vẫn còn chút hoảng hốt.
20 Cửu Man xoay chuyển thân mình ở trong không trung, chín đầu rồng cùng lúc kêu dài. Tiếng kêu này như tiếng khóc, giống như khiến cho trời đất cùng đau buồn.