1 Một giờ ba mươi phút chiều là giờ thi môn cuối cùng: đại cương Văn hóa Trung Hoa, Tăng Hảo làm bài mất một tiếng hai mươi phút, kiểm tra lại lần cuối rồi nộp bài thi, xách cặp, nhẹ nhàng đi xuống cầu thang của giảng đường.
2 Cuối tháng sáu, Tăng Hảo tốt nghiệp một cách thuận lợi, cô và bạn cùng phòng Triệu Thiển hùn tiền cùng thuê một căn nhà có một cửa, một phòng, một sảnh, một nhà vệ sinh ở phía Tây thành phố.
3 Lúc Tăng Hảo về đến nhà, Triệu Thiển đang hí hoáy với cái nồi điện được đặt trên bàn tròn ngoài phòng khách. Thấy cô về, ánh mắt cô nàng dừng lại trên chiếc ô trong tay cô, sáng rực lên: “Ô xịn thế!”“Của thầy Mộ đấy!” Tăng Hảo cẩn thận dựng ô vào cạnh tủ giày.
4 Thầy Mộ không có phản ứng gì với sự “phơi sáng” của Tăng Hảo đang ở ngay bên kia dành cho mình. Mới sáng sớm, Tăng Hảo đã “đi vào cõi tiên” mấy lần, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên cơ ngực siêu bự của Mộ Nhất Tuân… mà không sao xóa đi được.
5 Rời khỏi tiệm bán báo, điện thoại di động của Tăng Hảo đổ chuông, cô cầm lên xem thì thấy màn hình thông báo cuộc gọi của Hạ Nại. “Hảo Hảo, bây giờ cậu có rảnh không? Muốn gặp cậu quá, cùng đi ăn mì nhé?” Hạ Nại cười trong trẻo: “Tớ vừa rời khỏi buổi triển lãm tranh, bắt xe đến chỗ cậu cũng chỉ mất hơn 10 phút thôi, tớ đến đón cậu.
6 Mộ Nhất Tuân gọi bốn món, đều thiên về các món thanh đạm, đó là phong cách của anh, nhưng lúc đóng quyển thực đơn lại, anh bình thản bồi thêm một câu: “Lấy thêm một suất bánh pudding quả óc chó rưới đường cô đặc nữa.
7 Tăng Hảo không nói tiếp, Mộ Nhất Tuân cũng không hỏi thêm, anh mở to hai mắt. Đúng lúc này thì đến đèn xanh, các xe phía trước lục tục nổ máy, anh lặng lẽ nhìn thẳng về phía trước, khép lại câu chuyện ban nãy.
8 Tuy theo cách nói của Triệu Thiển thì Tăng Hảo và thầy Mộ đã chính thức “hẹn hò” nhưng đương sự rõ ràng không có khái niệm về “hẹn hò” vẫn duy trì hình thức ở chung với quan hệ cấp trên cấp dưới, Boss và nhân viên, bậc thầy và Tiểu Bạch.
9 Phòng trà “duyên đến là bạn” tọa lạc ở khu Hồ Cảnh, phong cảnh khá đẹp nhưng rất đông người, hơi ồn ào. Triệu Lý là trạch nam[1] dân kỹ thuật điển hình, cách ăn mặc thoải mái nhẹ nhàng, vóc người không cao, hơi gầy, da hơi trắng, trên sống mũi là cặp kính gọng đen, nói năng rất chậm, chất giọng êm ái.
10 Sau cuộc xem mắt thất bại với Triệu Lý, Tăng Hảo tường thuật chi tiết với “bà mối” Triệu Thiển. Triệu Thiển tỏ vẻ nuối tiếc: “Thực ra con người Triệu Lý không tồi, anh ấy là người vùng này, cha mẹ anh ấy đã chuẩn bị cho căn nhà, công việc ổn định, tương lai rộng mở, trừ tính cách có hơi gia trưởng một chút thì những mặt khác cũng không có tật xấu gì.
11 Hôm sau nữa là sinh nhật mẹ của Mộ Nhất Tuân. Đã lâu không về nhà họ Mộ, Mộ Nhất Tuân đành về đó chúc mừng sinh nhật mẹ. Vì thế, anh cho Tăng Hảo nghỉ nửa ngày.
12 Tăng Hảo đứng ở trạm chờ xe bus, hai tay ôm lấy túi xách ướt sũng nước của mình, trái tim rơi xuống tận đáy. Mộ Nhất Tuân lái xe đến, đứng trước mặt cô, hạ cửa kính xe xuống: “Tăng Hảo, lên xe.
13 Cằm Tăng Hảo bị Việt Tích Đình nắm chặt trong tay, cảm giác hơi lạnh và thô ráp từ bàn tay của một người đàn ông tiếp xúc với làn da của Tăng Hảo, cảm giác bài xích lạ lùng trỗi dậy trong lòng.
14 Đêm, trên tàu. Ánh đèn rực rỡ, trăng sáng mồn một ánh lên trong đôi mắt của những người yêu nhau. Việt Tích Đình trao một nụ hôn thật sâu cho cô gái trong lòng mình, hồi lâu sau mới rời khỏi nhau một cách đầy lưu luyến.
15 Câu nói của Hạ Nại cắm rễ sâu trong lòng Tăng Hảo, cô đã quen Hạ Nại được ba năm, hiểu rõ Hạ Nại là một cô gái có dung mạo xinh đẹp, khí chất trang nhã, tính tình hơi nhút nhát nhưng nội tâm lại rất cố chấp.
16 Sau khi Tăng Hảo đi rồi, Việt Tích Đình khoanh tay trước ngực, đứng trong đại sảnh khách sạn hồi lâu, rất nhiều cảnh tượng chạy lướt qua đầu anh. Anh giúp Tăng Hảo ôn bài, dạy cô làm bài, sau khi hiểu ra vấn đề cô tự gõ lên đầu mình: “Sao em lại không nghĩ ra nhỉ? Anh Việt, đầu anh được làm từ thứ vật liệu gì vậy? Sao lại nhạy bén đến thế?”Anh đạp xe chở cô đi chơi, ngồi phía sau, cô khẽ ngâm nga: “Em vội vàng đi vào rừng rậm, rừng rậm từng cụm từng cụm.
17 Mộ Nhất Tuân đi cùng Tăng Hảo đến bệnh viện nhân dân số 1, tìm thấy Triệu Thiển ở phòng cấp cứu khoa ngoại. Chị đang nằm ăn xoài trên giường bệnh tạm thời được kê ngoài hành lang, chân bên trái đã được cố định bằng hai tấm gỗ.
18 Lúc Tăng Hảo đến quán bar trên thuyền Lam Sắc, Hạ Nại đang nghiêng nghiêng ngả ngả trên quầy bar, thưởng thức hết ly rượu này đến ly rượu khác. Thấy Tăng Hảo đến, cô nàng lảo đảo đứng dậy ôm chầm lấy bạn: “Hảo Hảo, tớ bị Mộ Nhất Tuân từ chối rồi!”Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Hạ Nại, Tăng Hảo vội vàng đỡ bạn ngồi xuống.
19 Sau khi biết tin Mộ Diễn đã có con từ Tăng Hảo, ban đầu Triệu Thiển không tin. Một người đàn ông tinh anh xuất chúng công tác trong một ngành phải chịu áp lực cao như vậy sao có thể đã có con lên bốn?Chị cho rằng đây chẳng qua chỉ là một câu nói đùa mà Mộ Nhất Tuân và Tăng Hảo cùng bày ra để trêu mình mà thôi, vì thế bản tính mê trai của chị không hề thay đổi, tranh thủ thời gian thăm bệnh nhân hàng ngày của Mộ Diễn, lòng chị lại khao khát anh.
20 Suốt hai ngày trời Mộ Nhất Tuân không một lần xuất hiện ở phòng làm việc, lý do anh đưa ra cho Tăng Hảo là mình đã bị cảm. Sở Doanh tỏ ra rất ngạc nhiên với chuyện này: “Xác suất xảy ra chuyện đó cực kỳ nhỏ, anh chưa thấy Mộ Nhất Tuân hắt xì bao giờ chứ đừng nói đến bị cảm? Tiểu Hảo Hảo, nói thật cho anh biết, em đã làm gì thầy Mộ rồi hả?”Tăng Hảo: “Chuyện này có liên quan quái gì đến em?”“Bác sĩ nói có một nguyên nhân dẫn đến chứng cảm mạo, đó là cảm xúc bị kích động, nói cách khác, hưng phấn quá độ cũng bị cảm.