1 Một đêm hỗn loạn.
Màn đêm u tối, gió thổi lạnh lẽo, một màu đen tuyệt vọng, bao phủ lên bầu không khí ưu thương.
Một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp hoàn mĩ, lớp trang điểm tỉ mỉ trên mặt bị nước mắt làm nhòe đi, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một nàng công chúa cao cao tại thượng của một phút trước.
2 Bản hạn chế, bản nhân thú, bản không che, HD, phát sóng trực tiếp, thuyết minh tiếng Trung. . .
Bạch Lăng không nhịn được nuốt vài ngụm nước miếng, cô lập tức che mũi mình lại, chỉ sợ một giây sau sẽ có vài giọt màu đỏ tươi chảy ra, hai tai cũng dần đỏ ửng.
3 Dung mạo của người đàn ông này đẹp như điêu khắc, tuấn mĩ không tì vết, bên trong vẻ âm nhu chính là vài phần lạnh lùng cùng mạnh mẽ, khí khái hào hùng, cả người tản ra khí chất mạnh mẽ bá đạo, giống như một con sư tử mạnh mẽ trên thảo nguyên, bất cứ lúc nào cũng có thể tập kích con mồi.
4 Bà Minh? Bạch Lăng trợn mắt, kinh ngạc nhìn cô ta.
Cô vẫn chưa gả cho ai cơ mà, mặc dù cô rất muốn kết hôn, nhưng rõ ràng cô còn độc thân.
Báu vật phim hạn chế khinh thường liếc nhìn cô, phun ra một chuỗi những lời nói cay nghiệt:
“Cô đừng đánh trống lảng, toàn bộ trên dưới nhà họ Minh có ai mà không biết ý đồ của cô chứ.
5 "Anh Dạ. . . không liên quan đến em, là chính cô ta không đứng vững, tự mình ngã xuống. . . "
Anh lạnh nhạt nhìn cô gái dưới lầu, tự hồ sống chết của cô không có liên quan gì đến anh.
6 Anh hiện tại, so với buổi tuổi càng thêm chói mắt, phảng phất giống như một đám mây ngạo mạn ở trên cao, mà cô, ngay cả liếc mắt nhìn anh một cái cũng cảm thấy khinh nhờn.
7 Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn không tới một phút, cô còn chưa kịp suy nghĩ, một đám bác sĩ cùng tá liền đi tới.
Một vị bác sĩ đeo kính trẻ tuổi trong số đó đi tới, mở to đôi mắt cô ra, nhìn hai cái.
8 Tay phải trên ngón giữa có đeo một cái nhẫn, kiểu dáng rất đơn giản.
Mặt trên của chiếc nhẫn có đính một viên đá nhỏ, bề mặt sáng bóng trơn mượt như gương, nhìn kỹ, bên trong viên đá giống như có dòng nước đang chảy cuồn cuộn.
9 Anh ta đứng như vậy, liền nhìn thấy rõ ràng cảnh xuân bên trong, không sót một chút gì.
Đôi gò bồng tròn trịa trắng nõn, theo nhịp thở của cô, mà chập trùng lên xuống.
10 Tác dụng của thuốc an thần dần hết, Bạch Lăng chậm rãi tỉnh lại.
Khiếp sợ lúc đầu đã qua, cô khẽ vuốt khuôn mặt xa lạ.
Có chút tiếp nhận được sự thật, cô trọng sinh!
Bạch Lăng, Bạch Lăng, là một cái tên không hay, có ý tứ chết sớm.
11 Bạch Lăng cảm thấy có phải là cô quá mẫn cảm rồi không?
Cô luôn cảm thấy, vị bác sĩ là bởi vì thân làm bác sĩ, cô là bệnh nhân, vậy nên anh ta mới đối xử nồng nhiệt với cô như vậy.
12 Ngày thứ hai khi tỉnh lại, đầu vẫn rất đau, như là sắp nổ tung vậy.
Luôn có cảm giác trong đầu có một vùng bị trống.
Bạch Lăng ôm đầu đau đớn, chửi bới.
13 Y Á cuốn khăn tắm đi ra, khuôn mặt diêm dúa lòe loẹt son phấn, ở trong đêm tối như vậy, cứ lặng lẽ đi tới, mang theo dục vọng tới trần trụi.
Cô ta si mê thấy Minh Dạ vẫn đứng trước cửa sổ không nhúc nhích, không nhìn được đi tới, cánh tay trắng như tuyết từ phía sau ôm chặt lấy anh.
14 Chỉ là vết thương trên đầu còn chưa lành lại, kết thành vảy, hay ngày nay rất ngứa, muốn gãi nhưng lại không dám.
Những người nhà họ Minh, không có bất kỳ ai tới bệnh viện thăm cô, dường như không ai thèm quản cô sống hay chết như thế nào.
15 Trước đây Thành Tranh, bạn tốt của cô từng nói, trên đời này người không biết xấu hổ so với người liều mạng còn nguy hiểm hơn, vậy nên nếu muốn bản thân sống tốt hơn, bạn chỉ có thể rèn luyện tính không biết xấu hổ.
16 Bạch Lăng mới vừa buông xuống tâm tình, liền một lần nữa căng cứng, cô lúc này mới phát hiện, trong phòng ngoại trừ cô còn có một người khác.
Ghế salon trong phòng Vip được làm bằng da thật, ngồi trên đó chính là đứa con riêng của nhà họ Minh, tổng giám đốc Minh Thị, hoàn toàn giống như một vị vương giả.
17 Cô biết nếu có người muốn tính kế với người đàn ông trước mặt, chỉ sợ kế hoạch còn chưa thành, liền biến thành một thi thể.
Minh Dạ nheo mắt lại, hàng lông mi dài khẽ cau lại, vô cùng câu hồn, nhưng ẩn sâu trong đó lại là một cái nhìn đầy độc tố.
18 Anh không tin, chuyện này anh phải tự mình quan sát thêm.
Một phút đồng hồ trôi qua, Minh Dạ như có điều gì suy nghĩ mà thu hồi cây súng trên tay.
"Đã khỏi rồi, vậy còn ở lại bệnh viện làm gì?"
"Ý anh là tôi có thể xuất viện?"
Bạch Lăng vui mừng, hai tay không bị khống chế, liền kích động bắt lấy tay của Minh Dạ, hoàn toàn quên mất mới khắc trước người đàn ông này còn vũ nhục cùng châm chọc cô.
19 Thành phố A này không ai là không biết đến tên Minh Dạ, nhưng những người có thể nhìn thấy anh thì vô cùng ít ỏi.
Bởi vì anh chưa bao giờ xuất hiện ở nơi công cộng, dù là có cũng sẽ tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai chụp ảnh lại.
20 Bạch Lăng chịu không nổi, hô lớn.
Nhưng cô càng kêu, động tác của Minh Dạ lại càng lớn hơn, anh chán ghét Bạch Lăng, chán ghét phải nghe giọng nói của cô, chán ghét cô mất trí nhớ, chán ghét tất cả của cô.