21 Anh đi rất nhanh, đôi chân thon dài, chỉ khổ cho Bạch Lăng, bụng dưới ép sát vào bờ vai cứng rắn của anh, khiến cô đau đến co quắp. . .
Bị khiêu khích tới lần thứ ba, Bạch Lăng dù có nhẫn nhịn giỏi tới đâu thì giờ khắc này cũng sắp nổ tung rồi.
22 Mi mắt có chút ẩm ướt, ánh mắt sáng quắc lên trừng anh, như một chú mèo nhỏ giận dữ, ngược lại cảm giác có chút đáng yêu.
Cái ý nghĩ này lập tức khiến cho Minh Dạ giật mình, không hiểu sao mình lại nghĩ như vậy.
23 Trên đỉnh núi gió rất lạnh, lạnh tới tận xương, Bạch Lăng lạnh run quỳ trên mặt đất, cô không thể phân biệt được bản thân là đang lạnh tới run, hay là đau tới run nữa.
24 Bạch Lăng thật sự là một người vô cùng lạnh lùng, người khác phải vô cùng yêu thương cô, cô mới đáp lại một chút.
Sau đó chậm rãi thăm dò, chậm rãi tới gần, xác định đối phương thực sự vô hại thì cô mới dám mở rộng lòng.
25 Trong lòng Bạch Lăng nổi lên một nguyệt vọng mãnh liệt, đó chính là rời khỏi nhà họ Minh, tìm người đàn ông nào đó rồi gả đi, cô sẽ không phải chịu đựng tính khí của anh nữa.
26 Nhưng mà bây giờ tinh thần của Bạch Lăng hoàn toàn không ở trong trạng thái hoảng hốt, sợ hãi đều đã ném ra sau đầu.
Trong đầu cô không ngừng nhớ đến câu nói cuối cùng của Minh Dạ: Xem tốc độ tìm người yêu của cô nhanh, hay là tốc độ giết người của tôi nhanh hơn.
27 Bây giờ cậu Minh không có tự mình lái xe, giống như cậu chủ cao quý ngồi ở phía sau.
Hơn nữa xe Bentley cực kỳ ổn định, nếu không phải đèn đường vụt qua, căn bản không có cảm giác được xe di chuyển.
28 Hoa Dương Sơ Thượng là nơi nào, nơi tiêu tiền lớn nhất của thành phố A, vung tiền như rác không nhất định có thể đi vào được nơi này.
Người có thể đi vào nơi này, phải có thân phận và địa vị, là người tầng lớp cao trong xã hội thượng lưu.
29 Quản lý Hoa Dương Sơ Thượng vừa thấy thế trận này liền kéo công chúa đã chuẩn bị trước trở về, sau khi để người hầu bưng rượu vào, liền nhanh chóng rời đi.
30 Minh Dạ chậm rãi nói: “Tôi nhớ anh đến nay còn không biết đồ chơi nhỏ của anh, bây giờ đang ở đâu đúng không?”
Một câu này vừa nói ra, Viễn Sơn Liên bình tĩnh liếc mắt nhìn Minh Dạ một cái, rồi mới lấy điện thoại ra, nói một câu bằng tiếng Nhật.
31 Chỉ khi nào con thỏ vui vẻ không phòng bị, mới có thể chạy vào trong cạm bẫy thợ săn bày ra.
Anh cực kỳ muốn biết rốt cuộc người phụ nữ đó có chủ ý gì, nhưng mà con mồi đó của anh không giống như anh mong muốn, một bước đều không có rời nhà họ Minh.
32 Minh Dạ dừng một lát, trên mặt mang theo châm biếm và trào phúng, “… Lần này cô ta lại muốn chơi đùa trò gì đây. ”
Sở Tiều cúi đầu, bĩu môi, bà chủ mất trí nhớ có được hay không?
Người ta đều đã không thích anh, còn có thể chơi đùa trò gì đây, lần này cậu chủ quá tự kỷ rồi.
33 “Ách… Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không cố ý, tôi chỉ muốn rót ly nước, lập tức rời đi, hai vị tiếp tục…”
Bạch Lăng xoay người, nói xong một mạch, nước cũng không kịp lấy, lập tức chạy trốn.
34 Cô vốn tưởng rằng mình sẽ ngủ không được, nhưng mà không nghĩ tới sau khi chịu kích thích mãnh liệt, vậy mà cô tiến vào giấc ngủ rất nhanh.
Chỉ là bây giờ ngủ không sâu lắm, nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy hình như.
35 “Anh quản chuyện này làm gì, thân là con riêng, nửa đêm không ngủ được chạy đến phòng mẹ kế, con trai đúng là hiểu chuyện. ”
Bạch Lăng cắn răng nhấn mạnh hai chữ con trai, sợ anh nghe không rõ, nghe không hiểu.
36 Bạch Lăng liếc mắt một cái liền thích nó, nhìn chằm chằm súng không rời.
Minh Dạ nhìn ra được tâm tư của cô, giống như muốn trêu đùa cô, ngón tay thon dài linh hoạt đùa nghịch khẩu súng, làm trái tim Bạch Lăng ngứa ngáy.
37 “Tôi không sao cả, chỉ cần anh không ghét bỏ là được. ”
Không sai, cô biết Minh Dạ rất chán ghét cô.
Anh đúng là sẽ không đói bụng ăn quàng xuống tay với cô, cho nên mới dàm làm càn như vậy.
38 Nữ giúp việc sửng sốt hai giây, cúi đầu che dấu khinh bỉ trong mắt, kính cẩn trả lời: “Chuyện này tôi không biết, không nhìn thấy cậu chủ. ”
Bạch Lăng cài xong nút áo cuối cùng, cầm lấy lược ngà voi chải mái tóc dài mềm mại.
39 *Editors: chương 39 trong bản tiếng Trung là một bài giới thiệu đề cử gì đó không liên quan đến nội dung truyện, nên các editors không edit
40 Bạch Lăng thản nhiên nói: “Vì sao tôi phải để một người cực kỳ chán ghét tôi hầu hạ tôi? Người không thích tôi, vì sao tôi phải thích người đó. ”
Câu nói sau có hai nghĩa.