1 Giới thiệu 1:Trong thần thoại Hy Lạp: Zeus có 3 anh em, họ chia nhau lãnh thổ, nắm giữ thế lực của riêng mình, Zeus thống trị bầu trời, Hades là chúa tể địa ngục, Poseidon (hay Posidon) cai quản biển cả và dòng nước.
2 Tôi thi đỗ một trường cấp Ba tốt, trường trung học thực nghiệm của tỉnh. So ra thì phải học nhiều hơn trường trung học bồi dưỡng nhân tài, nhưng chỉ cần học tập tốt, cũng có thể thi đỗ một trường đại học hàng đầu.
3 Trong một cuốn sách, đá nghìn tầng lớp có nghĩa là “Ngoài ý muốn”.
Xin mọi người đừng có bất kỳ thành kiến nào với lãng mạn.
Từ đó về sau, mỗi lần tôi nhìn thấy anh chàng đp trai Diệp Hải, đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
4 Qua một tuần, một bài luận văn của tôi giành được giải thưởng trong nước. Là bài phân tích liên quan đến giếng khoan thu thập năng lượng dưới đáy biển có thể giúp ích cho cuộc sống sinh hoạt, giải thích rõ ràng một chút: đáy biển, có nước, có vỏ trái đất, cũng có thể tác động, tranh thủ làm máy phát điện, giàn khoan cũng không cần tiêu tốn năng lượng ở ngoài.
5 Khoảng một tuần sau, cánh tay của tôi cũng gần khỏi, trước khi trở lại trường tôi kiểm tra cân nặng, tăng lên chừng ba kg. Coi như là chuyện lớn rồi, hơn nữa, trước khi Mạc Lượng về, tôi cần phải xinh đẹp nhất.
6 Sáng sớm hôm sau tôi mang theo đôi mắt đỏ hồng đi xin bác Trương trả lại tiền thuê nhà, chỉ thấy bác ấy vững vàng đứng tấn, lấy ống tay áo làm cái khăn tay lau mồ hôi trên trán, cầm lấy chèn trà trên chiếc bàn gỗ nhỏ dưới gốc cây hồng, thổi thổi, nhấp một ngụm, sau đó nhìn tôi khẽ cười, nói: “Trả lại tiền thuê nhà? Không được.
7 Chừng một tuần sau, giữa tôi và Diệp Hải xảy ra một chuyện lớn, dù sao tôi cũng không bịương tổn gì nữa, chân tay đều hoàn hảo. Vào ngày thứ năm bác Trương liền vui vẻ nói: “Cháu xem, rất bình yên nhé, hai đứa cứ an tâm ở lại đây.
8 Tôi lấy tay kia ấn vào mắt Diệp Hải: “Anh nhìn rõ cho tôi, đừng có nằm mơ mẩn. ”
Con ngươi của anh ta chuyển động, buông tay tôi ra, chậm rãi ngồi dậy, vẻ mặt không vui, khuôn mặt anh ta vốn đã nhỏ, cái bụng lại kêu đau vài ngày nên trông còn nhỏ đi mấy vòng, bộ dáng có vẻ đáng thương.
9 Lúc còn trẻ ỷ vào tuổi nhỏ, nghĩ rằng còn có thời gian, còn có thể sửa đổi, ôm trong mình những hối tiếc rồi sau đó không kịp thay đổi.
Đêm ấy tôi hôn môi Diệp Hải, trước đó áp dụng vài chi tiết thường xuyên xuất hiện trong tiểu thuyết và điện ảnh.
10 Tôi tràn đầy sức sống trở về nhà, còn chưa đến tám giờ tối. Bác Trương ôm con mèo già, ngồi trong phòng khách xem TV, thấy tôi trở về, nói: “Hôm nay bác làm món giò heo đậu nành, hương vị ngon lắm, cháu không ở nhà, bác và Tiểu Diệp đều ăn no.
11 Tôi gọi điện thoại cho mẹ, hỏi mẹ khi nào trở về, đã lâu rồi tôi không mua quần áo, mà tiền tiêu vặt của tôi cũng sắp hết.
Mẹ nói cuối tuần sẽ về, lại hỏi tôi gặp được Mạc Lượng chưa.
12 Tôi tỉnh giấc rất sớm, nằm lì trên giường cả buổi không buồn nhúc nhích.
Tối hôm qua tôi vẫn không ngừng khóc, rất tức giận vì bị Diệp Hải dùng sức lực cưỡng chế, cuối cùng anh ta xin tôi, nói: “Em đừng khóc.
13 Tôi cảm thấy Mạc Lượng là người tốt, vừa có phong độ vừa có tính nhẫn nại. Một nhà khoa học còn trẻ, thời gian tính toán bằng giây, mà bây giờ lại chịu ngồi đây ăn cơm cùng hai bà mẹ và một nha đầu ngốc, còn rất ân cần gắp thức ăn, hàn huyên nói chuyện vui với mẹ tôi.
14 Tôi sẽ không nín khóc mỉm cười vì một câu dễ nghe của Diệp Hải, nhưng, anh ta không mắng tôi ỡ hẹn, lại nghe tôi khóc ở đầu dây bên kia, buồn khổ cùng tôi, nói trời mưa xuống là vì tôi bi thương, điều này làm tôi cảm thấy thoải mái một chút, làm tôi cảm thấy có lẽ mình còn quan trọng.
15 Buổi trưa, trời hửng nắng, thầy không giáo huấn tôi nữa, để tôi lên đảo dựng trại, chuẩn bị ăn cơm, thầy hỏi tôi: “Em có phục không?”
Tôi cao giọng nói: “Em phục.
16 Một lúc lâu tôi không lên tiếng, Diệp Hải ở phía sau nói: “Không phải em đã từng tới đây à? Ở đây có hồ nước ngọt không?”
Trong tay tôi nắm cuốn truyện tranh Nhật Bản, liên tục cân nhắc, nghĩ đến cậu em nhân vật chính được vẽ trên bìa truyện vừa mạnh như rồng như hổ vừa đáng yêu, nghĩ đến anh chàng đẹp trai tuyệt đối không thua kém truyện tranh ở đằng sau, nghĩ đến cơ bắp rắn chắc, hấp dẫn của anh ta.
17 Sáng hôm sau, tôi mở to mắt ra, trong túi ngủ chỉ có một mình tôi. Nhưng gân cốt của tôi rất thoải mái, tinh lực dư thừa, tựa như chưa từng bị sốt. Tôi vươn vai một cái, nghĩ, tối hôm qua tôi còn chưa bơi tận hứng đâu.
18 Tôi cắn một miếng bánh nhân đậu, nói: “Em không vội, à, anh Mạc Lượng này, sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, em ở nhà ôn tập cái gì đây. ”
Bánh nhân đậu rơi xuống đất anh đều nhặt lên, chúng tôi bỏ phần vỏ dính bụi bên ngoài rồi tiếp tục ăn.
19 Tôi tỉnh dậy, nắng sớm chiếu vào làm lông mi tôi nhíu lại, trước mắt là một cầu vồng nhỏ. Diệp Hải nằm bên cạnh tôi, đang chống đầu, tỉnh táo nhìn tôi.
20 Một vài người đến chỗ tôi và Mạc Lượng bắt tay ân cần thăm hỏi, lúc này tôi lại ngẩn người, họ nói cái gì đó, tôi không nghe rõ lắm, cũng không biết trả lời như thế nào.