1 Đám lửa hừng hừng đốt đỏ bầu trời, ngọn lửa thiêu đốt hướng lên trên, bó củi chưa khô phát ra tiếng vang bùm bùm, một vòng người đứng xung quanh hô to.
2 Kim Bảo Nhi đau đầu nhìn phu thê Kim Khoáng bên trái, lại nhìn phu thê Kim Chuyên bên phải, cúi đầu, tiếp tục tính toán gạch gạch xóa xóa trên sổ kế toán, coi như bốn người kia không tồn tại.
3 “Kim công tử, không phải chúng tôi không muốn nộp tiền thuế, thật sự là không đóng nổi, thượng lưu Tương Thủy ở Ngô thôn bị ngăn chặn, đều lấy nước để tưới hết ruộng đất của bọn họ, người Liễu thôn chúng tôi tìm bọn họ nói chuyện, nhưng lại bị đánh bị thương mấy người, ngài nói xem, chuyện này…” Thôn trưởng của Liễu thôn mặt mày ủ ê, giơ hai tay, thỉnh thoảng gấp đến độ bóp chặt hai tay.
4 Xuống ngựa, nàng nghĩ muốn để hắn tự đi trên đường, nhưng tiểu oa nhi giống như ngũ trảo, dùng hai tay hai chân cuốn lấy nàng, bộ dáng không hề muốn đi xuống chút nào.
5 Phút chốc miệng run lên, Kim Chuyên và Vân Tinh liếc nhìn nhau, lại nhìn sang Nhị ca, lựa chọn tiếp tục trầm mặc, dù sao từ trước tới giờ hắn đều nhát gan, không nên xuất đầu lộ diện, vẫn nên yên phận thì hơn.
6 Nàng đặt tay lên mảnh vải bao bọc bộ ngực, hơi do dự, vẫn không chịu cởi bỏ nơ bướm đang cột, cũng không chú ý tới người đằng sau hoàn toàn không có bộ dáng của tiểu oa nhi năm tuổi, Lộ Nhi đang dùng ánh mắt tham lam đánh giá người nàng từ trên xuống dưới.
7 Ấp úng một hồi, nàng vẫn không sắp xếp nổi câu chữ, đành phải “Cái này, cái này” để kéo dài thời gian. Không xong rồi, đối với bọn đệ đệ chỉ cần nàng quát lớn một tiếng thì mấy tiểu gia hỏa sẽ yên ổn lại, nhưng mà đối với tiểu oa nhi đáng yêu trước mặt này, mình căn bản là không muốn dọa hắn sợ, nhưng mà làm thế nào để thoát khỏi vấn đề này đây?“Lộ Nhi hiểu rồi, chắc chắn là giấu đồ ăn nên không cho Lộ Nhi xem.
8 Hóa ra bởi vì không có tỷ tỷ cho nên mới muốn mình là tỷ tỷ của nó sao? Bản năng làm mẹ của Kim Bảo Nhi lại tiếp tục phát huy, trong nháy mắt đã bị ánh mắt đáng yêu của hắn chinh phục, lập tức không hề nghĩ ngợi, trực tiếp gật đầu.
9 Tắm rửa xong, giúp Lộ Nhi thay bộ y phục mới, Kim Bảo nhi cũng thay một bộ y phục sạch sẽ, bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ, đi ra khỏi phòng tắm. “Phượng nhi, mang Lộ Nhi tới phòng ta cho nó dùng một chút điểm tâm, đợi nó ăn xong thì ngươi cho nó đi ngủ, đừng để nó chạy loạn khắp nơi.
10 Ho khan vài tiếng, nàng vỗ vỗ ngực mình, dùng ngón tay cho vào cổ họng móc móc, mới phun ra hết. Hắn dám cả gan ám toán mình! Không trách bản mặt lão quản gia lần này u ám hơn lần trước một chút, hóa ra, là do hạ mị dược! Xem ra lần sau phải nhìn sắc mặt lão quản gia trước khi quyết định gặp mặt cái công tử đoạn tụ Đông Công Bằng này!“Ngươi dám hạ mị dược với ta? Đông Công Bằng, ngươi không muốn sống nữa phải không?” Nàng ho tới đỏ mặt, thiếu chút nữa bị hạt dưa trong cổ họng làm mắc nghẹn.
11 Qủa nhiên, với tính tình của hắn, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì!Đứng ở giữa, Kim Bảo Nhi tựa hồ nhìn thấy trên khuôn mặt hiện lành của gia gia hiện lên vẻ giận dữ, nhưng ông ngụy trang rất tốt, cầm gậy trượng lên, đi đến trước mặt Đông Công Bằng, cúi người, giơ lỗ tai ra.
12 Tay nhỏ lành lạnh dán lên cổ nóng rực của Kim Bảo Nhi, nhất thời, nàng thoái mái thở phào, tầm mắt mơ hồ rốt cuộc cũng nhìn rõ, một đôi mắt ngập nước đang chằm chằm nhìn mình, má phấn đỏ hồng, đôi môi nhỏ dán lên ngực nàng, cực kì đáng yêu.
13 Kim Bảo Nhi ôm Lộ Nhi, chân trước vừa với bước vào Kim gia, đã thấy Phượng nhi chạy ra đón, chắc bởi vì Lộ Nhi trốn đi nên nàng vừa tìm một hồi. “Ôi, tiểu thiếu gia, ngài chạy đi đâu vậy, làm ta suýt muốn chết rồi.
14 Mang theo một cơn gió mát lạnh bước vào phòng, Kim Bảo Nhi nhìn thấy tiểu oa nhi đang ngồi úp sấp mặt trên mặt bàn, khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn nằm trên cánh tay nhỏ nhỏ, say sưa ngủ.
15 Giúp hắn cởi giầy xong, nàng cũng tự cọ hai chân vào nhau, hai chiếc ủng ngắn nhanh chóng rơi xuống đất. Trải đệm ra giường, đắp chăn lên trên người cả hai, nàng nằm xuống, một tay ôm người hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng bé nhỏ.
16 Giờ Tý, rốt cuộc cũng đến. Hắn nhẹ nhàng khép mắt lại, cảm giận được toàn thân biến hóa, khung xương kèn kẹt rung chuyển. Hắn vùi mặt vào trong chăn đệm, chỉ để lộ ra lọn tóc nhỏ, uốn lượn duỗi người, đôi mắt đen như mực dưới ánh trăng từ từ biến thành màu tím.
17 Cả người run rẩy, ấn xuống cánh môi Lộ Nhi, trên mặt hắn đổ mồ hôi liên tục, nàng đã nghĩ bổ nhào lên hắn, nhưng vẫn liều mạng nhịn xuống, từ từ nhắm hai vành mắt không dám mở, sợ phải chống lại đôi mắt ngập nước mà mình vô pháp khống chế.
18 “Không sai mà…” Hắn vô tội nhún nhún bả vai mềm mại, yên lặng xoay người, “Cửa đóng chặt, nhưng mà Lộ Nhi không muốn ra ngoài, Lộ Nhi muốn cùng tỷ tỷ.
19 Eo căng thẳng, nàng bất đắc dĩ cúi người xuống, chạm vào vầng trán mát mẻ của hắn, ấp úng mãi nói không ra lời. Hai tay nàng tự động mò mẫn xuống lồng ngực rồi xương sườn của người nằm dưới thân, đôi má ửng hồng, mê say chăm chú nhìn đôi mắt màu lam, tựa như bị rơi vào hồ nước sâu, hay là bờ đại dương mênh mông vô tận…“Tỷ tỷ, Lộ Nhi chờ người một hồi, bị đụng có đau lắm không, Lộ Nhi giúp người mát xa.
20 Kim Bảo Nhi nuốt nuốt nước miếng, nàng có thể nhìn thấy đôi môi mỏng đang phát ra ánh sáng trong bóng tối mơ hồ, hồng hồng, non mềm làm người ta muốn một ngụm ăn sạch.