1 Mở đầuEditor: BúnnĐại Điện Kim Loan. "Trận hạn hán đã hơn một năm, đến nay cày bừa vụ xuân cũng sắp tới, chư vị ái khanh có diệu kế gì không?" Bên dưới khung trang trí hình rồng cuộn ngậm ngọc, Thuận Khải đế nhíu chặt mày kiếm, khuôn mặt uy nghiêm, ngồi trên ghế mạ vàng khắc hình rồng cưỡi mây.
2 Editor: Búnn. Nghênh Hỉ trai. Liễn của Thuận Khải Đế còn chưa đến cửa, thì đã có tiểu thái giám vội vã chạy nhanh như gió tới hồi bẩm. Đợi liễn của Thuận Khải Đế hạ xuống, vừa đi vào cửa cung, đã có một nhóm cung nhân ở đó vội vàng dập đầu lạy, hô vang: "Hoàng thượng kim an.
3 Editor: Búnn. Vào một ngày, trong Ngự thư phòng. Thuận Khải Đế vừa mới hạ triều trở về, đang vùi đầu vào thư án, thì lại nghe Cát An hồi bẩm, Thái Tử hồi kinh, đang chờ ở bên ngoài Ngự thư phòng chờ triệu kiến.
4 Editor: Búnn. Thời gian thấm thoát như thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến cửa ải cuối năm. Tháng chạp năm nay trời đông giá rét mà ngay cả một hạt tuyết cũng không rơi xuống.
5 Editor: Búnn. Lã Duyệt bị ôm vào phòng phía sau, đang muốn đánh giá xung quanh thì bị một ngọn núi trắng như tuyết đẫy đà che tầm mắt. Này. . . Lã Duyệt cuống quýt, tuy bề ngoài nàng là trẻ sơ sinh trắng nõn nà, nhưng bên trong lại là một người trưởng thành hai tư, hai lăm tuổi rồi, mặc dù cơ thể nhỏ bé này thật sự đói bụng rồi, nhưng làm sao nàng có thể hạ miệng được đây? Ngay lập tức, miệng nhỏ nhếch lên, quay đầu sang hướng khác.
6 Mặc dù lúc này Cẩn Hoàng hậu ở trong Sản các, nhưng chân tướng sự tình cũng biết rõ ràng từng chỗ một. Đợi Anh Ngọc ôm Lã Duyệt tiến vào thì nhẹ nhàng đón lấy, ôm ở trước người vỗ vỗ dỗ dành.
7 Editor: Búnn. Từ trận mưa vui ngày sinh nữ nhi đến Kinh trập, kéo dài hơn mười ngày cũng không có ý muốn dừng lại. Mặc dù mưa không lớn, nhưng cũng đủ thấm vào đất, thấm vào vạn vật, giải nỗi khổ hạn hán kéo dài.
8 Editor: Búnn. Lúc này Lã Duyệt đang mệt mỏi rã rời trên giường nhỏ. Cơ thể trẻ mới sinh không đủ về cả tinh thần và thể lực, mỗi ngày đều phải ngủ trong suốt tám canh giờ, khiến nàng không thể suy nghĩ giải thích tình huống của thời đại này nhiều hơn một chút.
9 Editor: Búnn. Sau trận mưa xuân kéo dài trong suốt hai mươi ngày, cuối cùng thì trời cũng quang đãng. Một ngày trời xanh không mây. Tâm trạng của Thuận Khải Đế rất tốt, dẫn theo vài vị đại thần đắc lực cải trang đi vi hành, đi về phía nông thôn thể nghiệm và quan sát cuộc sống của bách tính sau trận hạn hán này.
10 Editor: Búnn. Từ ngày cải trang trở về cung, Thuận Khải Đế lại thần thần bí bí nhốt mình trong ngự thư phòng, ngoại trừ lâm triều thì ngay cả Khôn Thái cung của Hoàng hậu cũng không bước vào một bước.
11 Editor: Búnn. Đôi mắt rạng rỡ của Thuận Khải Đế chăm chú nhìn dung nhan xinh đẹp của Cẩn Hoàng hậu. Chỉ thấy mỗi cái nheo mắt cau mày của bà đều có một loại phong tình.
12 Editor: Búnn. Khuê danh đời này của Lã Duyệt được quyết định như vậy, Lung Nguyệt - Viên ngọc đẹp nhất của trời đất. Tiểu nữ nhi do mình sinh ra có thể được Hoàng thượng và Thái hậu coi trọng, đương nhiên là Cẩn Hoàng hậu vô cùng vui sướng.
13 Editor: Búnn. Lung Nguyệt đang định 'a! a!' hai tiếng để thông báo cho phụ hoàng và mẫu hậu rằng mình đã tỉnh lại rồi. Thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa đi về phía này.
14 Editor: Búnn. Thời gian thấm thoát. Nhoáng một đã trôi qua năm năm. Từ một đứa trẻ mới sinh nho nhỏ Lung Nguyệt trổ mã thành một bé gái phấn điêu ngọc trác.
15 Editor: Búnn. Lung Nguyệt thu bút lông cừu lại, nhẹ nhàng đặt bút lông cừu làm bằng trúc đốm(1)lên ống bút. Mới học viết chữ, bút lông cừu là loại bút dễ điều khiển nhất.
16 Editor: Búnn. Năm Lung Nguyệt được một tuổi được phong hào "Thụy Mẫn", Thuận Khải Đế cấp Giang Nam giàu có nhất cho nàng làm đất phong. Vì thế, năm Lung Nguyệt một tuổi cũng là năm nàng tỏa sáng, khiến các vị công chúa tỷ tỷ vô cùng ghen tỵ.
17 Editor: Búnn. Sau khi đuổi Tiển Bích đi tặng đồ. Lung Nguyệt tự mình lấy gốm sứ màu trắng có hình con mèo ngây thơ, vô cùng sinh động ở trong hòm ra thưởng thức một lát, sau đó lệnh cho Đào Châu cẩn thận đặt lên Đa Bảo các.
18 Editor: Búnn. Khi chiếc hòm mở ra, một cái đầu đầy lông, xù xì màu hổ phách thò ra ngoài dò xét xung quanh. Thấy nó, Lung Nguyệt lập tức tỉnh táo, chạy thẳng đến trước mặt nó, ôm vật nhỏ vào trong lòng.
19 Editor: Búnn. Tiễn Nhạn Dung ma ma. Lung Nguyệt vui vẻ ôm mèo con, nói với Hoán Ngọc: "Lúc này hẳn là các ca ca đã bàn chuyện với phụ thân xong, cũng đã trở về rồi đúng không!"Hoán Ngọc gật đầu: "Hẳn là đã trở về rồi, từ lúc Đức Bình đến tới bây giờ đã hơn một canh giờ rồi.
20 Editor: Búnn. Mắt thấy cơ thể nhỏ bé của Lung Nguyệt sắp nhào qua đây, Lý Long Hựu và Lý Long Tá cùng vươn tay ra. "Chậm một chút, vốn đã đi không vững, lúc ngã xuống lại không khác gì hạt đậu bị rơi!"Lung Nguyệt đang định nhào về phía hai ca ca, nghe Lý Long Tá nói xong, lập tức dừng phắt lại, quay người lại nhào về phía Lý Long Hựu.