1 Tục ngữ nói hay, ” Đi đêm lắm có ngày gặp ma “. Bất quá hắn lúc này đúng là gặp phải quỷ, không phải là gặp thiên sứ! Chính là với hắn mà nói, gặp thiên sứ so với gặp quỷ càng thêm đau đầu !Tưởng hắn dựa vào khuôn mặt tuấn tú không đâu địch nổi, mê đảo tất cả nữ tử.
2 Chuyện xưa bắt đầuGiữa đêm cuối tuần. Ngoài đầu đường một hộp đêm nổi danh ở Đài Bắc, tụ tập một đám người tranh kì khoe sắc. Mơ hồ truyền đến những giọng nói cao thấp hỗn tạp tiếng cười nói sống động, làm cho hơi lạnh đêm đầu xuân đều nóng lên.
3 Tục ngữ nói không sai, ” Đi đêm lắm có ngày gặp ma “. Chúc Bỉnh Quân lần này đúng là gặp phải quỷ chứ không phải gặp thiên sứ. Nhưng đối với người như anh mà nói, gặp thiên sứ, so với gặp quỷ càng thêm đau đầu!Anh vừa xong công việc, đang ở phòng nghỉ uống cà phê.
4 Không nghĩ tới, biểu hiện vô lễ ngày đó của anh cư nhiên không dọa lui các cô, ngược lại làm cho anh có thêm hơn vài người sùng bái, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào muốn tiếp cận hắn!Đi hộp đêm thả lỏng, lúc đang chơi vui vẻ sẽ đột nhiên xuất hiện liếc anh một cái; Không biết như thế nào thần thông quảng đại biết tới số điện thoại, email của anh — tám phần là bác sĩ Lưu bên tai bị mềm nhũn, làm nũng một chút nên cái gì cũng đều nói — từ nay về sau tin nhắn ân cần thăm hỏi, thư tín đều có.
5 Trong trường đại học, dưới gốc đại thụ thanh u yên tĩnh. Tốp năm tốp ba sinh viên ngồi ở ghế dài, hưởng thụ thời gian ưu nhàn sau giữa trưa. “Ha ha ha!” Một trận tiếng cười thanh thúy dễ nghe vang lên,“Trời ạ, Meo Meo học tỷ, chị cũng quá khoa trương rồi!”Lã Tân Mạn ngồi ở giữa – người được nhóm học muội gọi bằng biệt danh là Meo Meo — bất đắc dĩ thở dài một hơi.
6 Vừa mới rồi, anh thật sự có trong nháy mắt muốn bỏ xuống hết thảy, đuổi theo cô đi ra ngoài, hảo hảo hỏi rõ ràng!Đường đường một tay chơi tiêu sái chuyên nghiệp, chính mình cư nhiên đã bất giác toát ra vẻ mặt hồn nhiên muốn được ôm lấy, nếu Chúc Bỉnh Quân thấy vẻ mặt chính mình giờ phút này, nhất định sẽ quá sợ hãi đi.
7 Đầu hơi choáng, ma vương cư nhiên binh bại như núi đổ, vẫn là tại trên tay một tiểu quỷ, bắt đầu làm chuyện trước nay chưa từng làm, yêu đương thuần khiết nhất từ trước tới nay.
8 Trở lại phòng, Lã Tân Mạn nằm ở trên giường, trừng mắt trần nhà ngẩn người. “Anh” đang làm cái gì? Nhất định đang vui chơi ở nơi thực náo nhiệt rồi. Quây chung quanh bên người là mỹ nữ với đủ loại kiểu dáng, người người đều lại độc đáo, lại hoạt bát, đêm của bọn họ tuyệt đối cực kỳ phấn khích.
9 Sự việc đã bại lộ dưới tình huống này, không biết rốt cuộc là hạnh phúc hay là bất hạnh?Anh của Lã Tân Mạn kiêm trình chạy trở về, trực tiếp chỉ huy. Công việc hàng đầu, chính là lập tức giúp cha mẹ quay lại bệnh viện chính mình để phục vụ, sắp xếp vào ở phòng bệnh hạng nhất.
10 Một mình ngồi ở gió lạnh đã lâu, đã lâu, trào lưu tư tưởng hết sức mãnh liệt, cô không có phát hiện có người yên lặng đến gần, mãi đến khi một bàn tay to nhẹ đặt lên vai của cô.
11 Sáng sớm ngày hôm sau, trực đêm vừa xong Chúc Bỉnh Quân xuất hiện trên hành lang. Đại soái ca mang theo mệt mỏi nhưng vẻ mặt vẫn như cũ có thể thay cơm, chẳng qua hôm nay không ai dám tiến lên đi bắt chuyện.
12 Dưới kiên trì của chúng học muội, Lã Tân Mạn cũng không có nhiều lời, chính là dịu dàng đồng ý. Một đám cô gái đi ra cửa khách sạn, theo bước đi xuống, dọc theo đường đi nói nói cười cười, làm cho cô hoàn toàn không có khả nghi –Mãi đến khi các cô đi tới công viên nhỏ ở gần giữa sườn núi.
13 ParisDưới mặt đất cửa sổ dài đóng chặt, màn che màu trắng lẳng lặng được che vì ánh mặt trời vào đông ôn nhu xuyên cửa sổ mà đến, dừng ở trên sàn gỗ cũ kỹ lại thật sáng.
14 Thẳng đến, ba người cùng nhau đi ở đầu đường Paris trời đông giá rét, ở ngô đồng trụi lủi nước Pháp bước chậm, phía sau có tiếng bước chân dồn dập đuổi theo, cách hành văn khẩn cấp hô:“Đợi chút! Xin đợi một chút!”Bọn họ kinh ngạc quay đầu.
15 Cô căn bản là trốn về Newyork. Ở Paris mỗi một chỗ rẽ, mỗi một nhà ăn, mỗi một loại món điểm tâm ngọt…… Đều làm cô nghĩ đến Chúc Bỉnh Quân, nghĩ đến anh hơi hơi cười, mắt anh xinh đẹp, môi anh duyên dáng, cùng với anh hôn –Anh tao nhã tiêu sái như vậy, cũng có lúc bị tra tấn thở dốc rên rỉ khi đó quần áo của cô đều bị rút đi, thân mình trắng nõn kiều lỏa bị anh phủ bao nhiêu lần hôn; Cô bất lực nhẹ ngâm nhộn nhạo cả phòng nhỏ, mà anh thở dốc ở vành tai của cô, một mặt khàn khàn cổ họng gọi nhũ danh của cô……Ngừng! Không cần còn muốn, hàng đêm đều bị kiều diễm này đó nhớ lại làm cho ngủ không an ổn còn chưa đủ sao? Ngay cả trở lại phòng làm việc đều còn dừng không được, rõ ràng mùa xuân còn chưa tới, phát xuân cái gì a?!Sự thật là, chỉ cần gặp gỡ Chúc Bỉnh Quân, mặc kệ bao nhiêu tuổi, mặc kệ ở nơi nào, Lã Tân Mạn tựa như một khối bánh ngọt mau bị hòa tan, mềm nhũn; Nếu không hoa si, chính là phát xuân, đoán trước siêu tốt!Cô cầm ly nước lạnh trên bàn lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
16 Anh là bác sĩ bề ngoài ngăn nắp, đúng vậy; Nhưng là khi đó, anh điên cuồng thiêu đốt sinh mệnh, đã không thể nói ra miệng bóng ma của mình với người ta.
17 Từ tuyết đến bãi biển, từ đầu mùa đông đến cuối hạ, hơn nửa năm đến đây, Lã Tân Mạn cảm thấy chính mình thay đổi rất nhiều. Đương nhiên, phải nói trước kia, từ khi cô hai mươi mốt tuổi rời đi nhà tới nay, cô liền thay đổi.
18 Hai người đều sửng sốt một chút, hai mặt nhìn nhau. Chẳng lẽ là muốn tới quét phòng sao? Thời gian không đúng nha. Cũng sẽ không là phục vụ tới dọn bàn ăn, bởi vì bữa sáng vừa mới đưa tới không bao lâu.
19 Blog của Meo Meo mấy ngày không có đổi mới. Bọn họ cách thật sự rất xa, nếu cô không nói, Chúc Bỉnh Quân nhiều lúc không biết cô ở nơi nào, chỉ có thể dựa vào blog cô đoán.
20 Nam sĩ tuy rằng tuổi không nhỏ, tóc cũng xám trắng, nhưng là dáng người bảo trì trung bình, phong độ vẫn như cũ. Ông ta có một đôi mắt hoa đào ý cười, thoạt nhìn…… nhưng lại nhìn quen mắt như thế.