1 Chương 1: Xuân còn vì ai Ngày Mười sáu tháng Giêng năm Kỷ Mùi, sắc trời u ám, tối tăm, mây đen giăng đầy. Đến đúng giờ Mùi, những bông tuyết bắt đầu rơi, đáp xuống mái ngói lưu ly làm vang lên những tiếng lộp độp.
2 Chương 2: Đế vương thiên tử Bỗng nghe có người nói ở bên ngoài: “Trong phòng sôi nổi quá nhỉ!” Ngọc Trợ cuống quýt đi ra nghêng đón, cười rạng rỡ thỉnh an: “Triệu tổng quản, hôm nay cơn gió nào đưa ngày đến đây thế?” Người đến chính là tổng quản thái giám Triệu Hữu Trung với giọng vịt đực và khuôn mặt tươi cười.
3 Chương 3: Bản thân cô quạnh Phùng Vị khua hai tay, miêu tả: “Hoàng thượng thì không cần nhắc đến, bách phát bách trúng. Hiếm thấy là thị vệ Nạp Lan đại nhân lại giành được phần thưởng, một mũi tên trúng hai đích.
4 Chương 4: Bầu trời âm thanh Gió đêm mang lại hơi lạnh mùa xuân rét căm căm, lạnh đến thấu xương. Ngày hôm sau, Lâm Lang thức dậy liền cảm thấy uể oải, khó thở.
5 Chương 5: Muốn qua giặt giũ Nàng trầm ngâm một lát, đoạn cầm cây tiêu lên thổi khút Tiểu trùng sơn. “Xuân đến Trường Môn tươi có cây. Cây mai hoang nhú nụ, hãy chưa đơn.
6 Chương 6: Nếu chỉ là thoáng qua Ngọc Trợ sai người đem áo đi. Sắc trời đã gần tối, mấy canh giờ vừa qua, Lâm Lang chỉ ăn tạm mấy cái bánh bột, bây giờ xong việc rồi mới cảm thấy đói bụng.
7 Chương 7: Phụ một tấm lòng Khang Hy nói: “Vậy chuyện này giao cho khanh đi! Đừng để Dung Nhược chịu thiệt. ” Phúc Toàn chỉ đáp: “Xin Hoàng thượng yên tâm!” Hòang đế gật gật đầu, xoay mặt ra hiệu, thái giám Kính Sự phòng liền hô to: “Khởi giá!” Tảng sáng, đại thần phụ trách việc bao vây dẫn đội phó và binh lính chịu trách nhiệm dồn phủ, binh lính tinh nhuệ của Bát Kỳ, Hố Thương doanh và các xạ thủ tài giỏi của các doanh, đứng vây quanh hai mươi vạn dặm phía sau vòng vây.
8 Chương 8: Xa cách ngàn trùng Ngọc đuốc soi sáng như ban ngày, sắc mặt Hoàng đế vẫn vô cùng bình tĩnh, lên tiếng vẻ mệt mỏi: “Không sao… Hình như tay phải bị trầy da thôi.
9 Chương 9: Hối hận đã muộn Dung Nhược gặp Hoàng đế, Hoàng đế chỉ nói: “Khanh tới viết thay trẫm chỉ dụ truyền cho Thượng Chi Tín!” Hắn đáp: “Tuân mệnh!” Thấy trên bàn đều là bút mực đỏ chu sa, hắn không dám dùng nên nhờ Lỳ Đức Toàn đem bút lông lên.
10 Chương 10: Vô thức loạn nhịp Thời tiết nắng đẹp, trời xanh trong không một gợn mây. Ánh mặt trời chói chang bị cách sau lớp rèm, bốn bề yên tĩnh không một tiếng động.
11 Chương 11: Bóng dáng xinh đẹp Lâu nay Hoàng đế rất khách sáo với những người bên cạnh Thái hậu, y nói: “Đứng lên hết đi!” Rồi tiện tay giao quả cầu cho Trương Tam Đức đang đứng phía sau, còn mình thì thỉnh an Thái hậu.
12 Chương 12: Phúc phận ngắn ngủi Hoàng đế quay lưng về phía Lý Đức Toàn. Lý Đức Toàn cùng Họa Châu chưa nhìn thấy gì cả. Mặt Lâm Lang đỏ bừng. Lý Đức Toàn nói: “Trời mưa to quá, Lâm Lang, đi thay y phục đi, thế này thất lễ qua!” Tuy là câu trách mắng từ miệng một đại tổng quản nhưng lại chẳng mang theo chút ý khiển trách nào, Lâm Lang không biết hắn đã nhìn thấy gì chưa, chỉ biết cung kính đáp “vâng”.
13 Chương 13: Đầu sóng ngọn gió Bắc Ngũ Sở có một dãy phòng tối tăm chuyên chất đủ thứ đồ, Ngụy Trường An sai người mở một gian phòng, giải nàng vào. Tiểu thái giám bê đến một cái ghế, Ngụy Trường An bèn ngồi xuống ở bên cửa.
14 Chương 14: Lo lắng một ai Càn Thanh cung là cung điện rộng lớn, ngoài hai dãy mười sáu cây nến lớn bên ngự án thì còn có đèn lồng cực lớn đặt đó, khiến cả noãn các sáng trưng như ban ngày.
15 Chương 15: Trăng non mới lên Qua Tết Đoan Ngọ, người trong cung đều chuyển sang mặc áo đơn. Hôm nay Hoàng đế vừa ngủ trưa dậy, đúng lúc mực tàu mà Sao Quan ở Vu Hồ cống lên.
16 Chương 16: Tâm thành tro bụi Đến đúng giờ Mão, Nạp Lan mới bàn giao công việc về nhà. Vừa đi đến đầu ngõ đã thấy có mấy chiếc kiệu màu xanh lục ở trước cổng lớn.
17 Chương 17: U sầu phủ trăng Tim nàng đập thình thịch, tay Hoàng đế nắm lấy tay nàng, ngày càng nóng. Một giọt nước ngưng tụ bên ngoài bát dưa bở lạnh đang từ từ chảy xuống theo thân bát.
18 Chương 18: Trăng sáng hoa rơi Đúng lúc này thì thấy Họa Châu đi qua hành lang, Lâm Lang nhân cơ hội đó liền nói với Lý Đức Toàn: “Nếu công công không còn gì sai bảo, nô tỳ quay về đấy!” Thấy Lý Đức Toàn gật đầu, nàng liền tiến tới đi cùng Họa Châu, hai người sóng vai đi thẳng về phòng trực.
19 Chương 19: Mưa gió không ngừng Lâm Lang ốm hơn mười ngày vẫn chưa hết sốt. Theo lệ, cung nữ bị bệnh chỉ có thể tới phòng thuốc lấy thuốc về uống. Uống mấy thang thuốc cũng chẳng thấy khá hơn.
20 Chương 20: Đánh đàn ngắm tuyết Lúc hoàng hôn, trời đổ tuyết lớn, rơi suốt đêm. Sáng hôm sau tỉnh giấc thì cửa sổ đã phủ màu trắng nhạt. Nhìn ra bên ngoài, những nóc nhà gần đó, cả đất trời xa xa đều được phủ tuyết.