Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tịch Mịch Chương 48

Chương trước: Chương 47



Giường mát

Vì Hoàng đế đang ngủ trưa nên những người không phải giờ trực đều về phòng của mình. Đang là thời điểm nắng nóng trong năm, trong phòng oi bức không chịu nổi. Hoạ Châu lấy nước mát rửa mặt, Lâm Lang thấy như vậy bèn nói: "Tỷ cứ rửa nước lạnh như vậy, lát nữa lại đau đầu cho xem."

Hoạ Châu nói: "Mát thế này thì mới dễ chịu chứ, không tin thì muội cũng thử đi!"

Lâm Lang đáp: "Đang lúc nóng nhất lại đi vớt nước lạnh lên, không bị bệnh mới lạ đấy."

Đang nói chuyện thì có có tiểu cung nữ được Lý Đức Toàn phái đến, nói với hai nàng: "Lý công công dặn là phiền Hoạ Châu tỷ tỷ đi một chuyến đến Tử Chấp Khố. Trời nóng nên chuẩn bị áo lụa cho Hoàng thượng thay khi dậy."

Hoạ Châu đáp lời, thấy tiểu cung nữ kia đi rồi mới nói thầm: "Bên ngoài trời nóng chết người, vậy mà chọn đúng tỷ đi làm việc này."

Lâm Lang cầm chiếc quạt lụa trắng, khẽ lắc đầu. "Tỷ đi theo đường nhỏ ấy, tuy hơi xa một chút nhưng lại có bóng râm."

Hoạ Châu nói: "Dù gì cũng là mệnh khổ."

Lâm Lang cười khúc khích. "Trông cái kiểu lười của tỷ kìa!" Nàng vừa nói vừa đưa quạt lên che miệng, ngáp một cái.

Hoạ Châu nói: "Đừng khoá cửa, dù gì thì giờ này cũng chẳng có ai đến đaau. Lúc tỷ quay về cũng đỡ phải gọi cửa."

Nàng đáp: "Vậy muội chỉ khép lại thôi nhé!"

Sau khi Hoạ Châu đi thì Lâm Lang đóng cửa, ngả người trên chiếc sập gỗ, cầm tập thơ của Ngô Mai Thôn lên đọc, hai mắt trĩu dần, tay tê, cuối cùng cũng ngủ mất. Trước nay nàng ngủ không sâu, chỉ chợp mắt một lúc thì chợt bừng tỉnh. Hình như có gì đó khang khác. Có một bóng người cao ngất đang đứng trước sập, trên người mặc bộ áo dài màu lam nhạt bằng lụa Hồ Châu cực kỳ quen mắt, mang theo một hương thơm thanh khiết, mát lạnh. Bước chân của Hoàng đế rất nhẹ nhàng nhưng vẫn làm nàng tỉnh lại. Hình như nàng vẫn buồn ngủ, tóc mai hơi rối, đai lưng tuột mất một nửa, thật khiến người ta yêu thương. Vì giật mình nên nàng vẫn cuộn người ở đó, quên nhúc nhích. Hoàng đế cười cười. "Ở đây nóng như vậy mà nàng còn đắp chăn à?"

Một lúc sau nàng mới trả lời: "Không đắp chăn thì còn ra thể thống gì chứ?"

Y thấy nàng quay mặt giận dỗi, hơi cau mày, cười nhẹ rồi thuận theo nàng: "Ừ, không đắp chăn thì còn ra thể thống gì!" Trên mặt nàng lấm tấm mồ hôi, nước đang trắng cũng ửng hồng, y bèn cầm lấy chiếc quạt bên gối, quạt cho nàng, miệng nói: "Thật là nóng!"

Nàng thấy không được tự nhiên nên cầm lấy chiếc quạt, quạt cho y. Y nói: "Phòng nàng nóng quá!" Y giơ tay cởi khuy trên vạt áo. Không hiểu sao nàng bỗng đặt chiếc quạt xuống, đứng dậy định đi, không ngờ lại bị y cầm chặt tay. Y cười, hỏi nàng: "Nàng đi đâu?"

Nàng đáp khẽ: "Nô tỳ gọi người đến hầu hạ Hoàng thượng."

Hoàng đế nhìn vẻ mặt điềm nhiên của nàng, không kìm được giữ lấy chiếc cằm với đường nét xinh đẹp kia, cảm thấy mềm mại vô cùng, lòng hắn rung động, không khỏi nói nhỏ: "Nàng đúng là ngang ngạnh, để xem trẫm trừng phạt nàng thế nào!"

Nàng giãy ra theo bản năng, khẽ nói: "Người ta biết đấy!"

Hoàng đế "ồ" một tiếng. "Đều đang ngủ trưa cả, không ai biết đâu."

Nàng chỉ thấy tim đập ngày càng nhanh, cố nói: "Lát nữa Hoạ Châu về…"

Hoàng đế đáp: "Bây giờ nàng ta không thể về được." Thấy vẻ mặt nàng hơi kinh ngạc, hắn cười cười, giải thích: "Trẫm nói rồi, nàng ta không về thì tất nhiên sẽ không về được."

Nàng hiểu ra, còn muốn nói thêm thì thấy bàn tay nóng hổi của y áp lên làn da nàng. Nàng vừa lo lắng vừa lúng túng giãy giụa nhưng không thoát ra được, đành nói: "Buổi chiều Hoàng thượng còn phải nghe giảng nữa."

Hoàng đế lại "ừ"một tiếng rồi nói: "Để bọn họ đợi đi!"

Bế con

Thái hoàng thái hậu nương theo ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ bằng thủy tinh để nhìn, Tô Mạt Nhĩ vội đi lấy mắt kính lão của phương Tây đến, đeo vào giúp người. Thái hoàng thái hậu ngắm cẩn thận rồi nói: “Đứa trẻ này thật là giống Huyền Diệp.”

Tô Mạt Nhĩ cười, đáp: “Vừa nhìn đã biết tiểu a ca có phúc lớn.”

Thái hoàng thái hậu giơ tay thắt lại dải lụa vàng bên ngoài tã, hỏi: “Hoàng thượng có nói gì không?”

Tô Mạt Nhĩ đáp: “Tông Nhân phủ trình lên hai chữ “Dận Tự”. Hoàng thượng không nói gì ạ!”

Thái hoàng thái hậu lại hỏi: “Vậy Hoàng thượng có đến Trữ Tú cung không?”

Tô Mạt Nhĩ trả lời: “Không ạ!”

Thái hoàng thái hậu vừa trầm ngâm vừa nói: “Từ lúc đầy tháng đến hôm nay đã được trăm ngày, vẫn chưa đến sao?”

Tô Mạt Nhĩ cười, đáp: “Nô tỳ nghe Lý Đức Toàn nói là Hoàng thượng không tới Trữ Tú cung, trước đó, lúc nghe thấy là một vị tiểu a ca thì rất vui mừng, nhưng sau này cũng chỉ có Quý chủ nhân thường cho chút quà theo quy củ. Hoàng thượng thì chưa hề ban thưởng.”

Thái hoàng thái hậu khẽ cười. “Ngươi đã bao che cho nó đủ rồi, không cần phải nói đỡ cho nó nữa.”

Tô Mạt Nhĩ đáp: “Nô tỳ không dám!”

Thái hoàng thái hậu nói: “Cứ coi như nó thưởng nhưng không ghi chép lại thì cũng không sao. Ngoài ngăn nó không biết chừng mực thì ta cũng không ngăn nó làm gì cả. Nó là Hoàng đế, một khi không biết chừng mực thì chính là đại sự liên quan tới giang sơn xã tắc. Dù tạm thời nó chưa bỏ được cũng không sao, chỉ cần từ nay về sau nó coi như người xa lạ thì bà lão như ta cần gì phải khiến người ta ghét chứ!”

Tô Mạt Nhĩ đang muốn đáp thì cung nữ bẩm Hoàng đế đến thỉnh an. Hoàng đế vừa bãi triều, thời tiết vào tháng Sáu nóng bức, Hoàng đế chỉ mặc áo lụa màu vàng, ở thắt lưng cũng chỉ thắt một túi nhỏ đeo dây lưng, trông rất thoải mái. Sau khi Hoàng đế hành lễ, Thái hoàng thái hậu nói: “Bế tiểu a ca tới đây cho Hoàng thượng nhìn một lát.”

Hoàng đế vốn đã ngồi ngày ngắn, nghe thấy vậy thì dường như hơi bất ngờ, lại giống như chợt nghĩ ra chuyện gì đó, thân thể hơi run. Bà vú đã ôm đứa trẻ đến, báo tên hoàng tử theo quy củ: “Dận Tự thỉnh an Hoàng thượng!”

©STE.NT

Hoàng đế vẫy vẫy tay, ra ý bảo bà vú đứng lên. Thái hoàng thái hậu hiền từ nói: “Con vẫn chưa nhìn thấy đứa bé đúng không?”

Hoàng đế đã giơ tay ra. Bà vú giật mình vì hoàng gia chú trọng bế cháu chứ không bế con, Hoàng đế cũng chưa từng bế hoàng tử. Nhưng lúc bà vú đang chần chừ thì Hoàng đế đã đỡ lấy đứa bé. Y chưa từng bế trẻ con nên tư thế có chút cứng nhắc. Y nhìn gương mặt đang say ngủ của con trai, trong mắt dần hiện lên vẻ dịu dàng, mang chút dè dặt, phần nhiều trông giống như đang vui vậy.

Tô Mạt Nhĩ nói: “Trong các vị a ca, Bát a ca giống Hoàng thượng nhất.”

Hoàng đế buột miệng nói: “Miệng và cằm giống ngạch nương nó.” Nói xong y lại ngẩn ngơ nhìn đứa trẻ. Tô Mạt Nhĩ vội ra hiệu với bà vú, bà vú liền cười, nói: “Đã khiến Hoàng thượng mệt rồi ạ!” Rồi duỗi tay bế lấy đứa nhỏ. Hoàng đế nói chuyện cùng Thái hoàng thái hậu một lúc mới trở về Càn Thanh cung.

Sau bữa ăn, Hoàng đế nghỉ trưa. Lý Đức Toàn vẫn hầu hạ ở bên. Tây noãn các yên ắng, chỉ có từng đợt khói trắng tản ra từ chiếc lư hương lớn trên nền đang đốt hương An Tức, càng khiến người ta buồn ngủ. Lý Đức Toàn không dám nhắm mắt, cố gắng lấy lại tinh thần. Bất chợt cảm thấy có gì đó khác lạ, quay đầu liền nhìn thấy Hoàng đế đang lặng lẽ đi ra ngoài. Hắn giật nẩy mình, vội vàng nói: “Sao Hoàng thượng đã dậy rồi?”

Hoàng đế đáp: “Trẫm nóng quá, không ngủ được, ngươi đi dạo cùng trẫm một lát.”

Lý Đức Toàn không ngừng thầm mắng trong lòng, miệng cười, nói: “Hoàng thượng, lúc này ngoài trời đang nắng chang chang, càng nóng hơn.”

Hoàng đế “ừ” một tiếng, đáp: “Ngươi càng ngày càng biết làm việc đấy!”

Lý Đức Toàn tiếp lời: “Nô tài chỉ sợ Hoàng thượng bị cảm nắng, vậy thì nô tài tội đáng chết vạn lần.”

Hoàng thượng nói: “Ngươi còn dài dòng nữa thì không cần chết vạn lần đâu, trẫm chỉ cần ngươi chết một lần là đủ rồi.”

Vẻ mặt Lý Đức Toàn như đưa đám, hắn nói: “Hoàng thượng xin hãy thương lấy nô tài. Thời tiết nắng nóng thế này, dưới anh mặt trời gay gắt, nếu như không truyền kiệu… Nô tài tuyệt đối không dám.”

Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống. “Ngươi còn dám mặc cả với trẫm?”

Lý Đức Toàn sợ hãi nằm bò ra đất, dập đầu: “Nô tài không dám!”

Hoàng đế nói: “Vậy thì đi thôi!” Rồi bước ra ngoài.

Lý Đức Toàn vội vàng theo sau, giọng khẽ cầu xin: “Hoàng thượng xin nghe câu này cỉa nô tài! Hoàng thượng…” Hắn kìm giọng đến mức lí nhí: “Nô tài có một ý này, bây giờ nô tài đi truyền vệ chủ nhân đến Dưỡng Tâm điện. Nếu Hoàng thượng không muốn ngủ trưa, vậy mời Hoàng thượng khởi giá đến thư phòng.”

Dưỡng Tâm điện cách thư phòng không xa, Hoàng đế ngẫm nghĩ rồi dừng bước, nói: “Cút đi!”

Lý Đức Toàn vui mừng, dập đầu đáp: “Tạ ơn Hoàng thượng!”

Lý Đức Toàn vui mừng, dập đầu đáp: “Tạ ơn Hoàng thượng!”

Loading...
Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tán Thiên 1 - Hoa Kính

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 8


An Tĩnh Đích Bộ Thủ

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 13


Thần Chết trong rừng

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 34


A walk to remember

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 13


Điệp Chi Chiến

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 7