1 Tôi tên là Thịnh Hạ, Thịnh có nghĩa là đóa hoa nở rộ, Hạ có nghĩa là nắng ngày hè.
Năm nay tôi 24 tuổi, thiếu chút nữa thì tôi đã trở thành mẹ của một bé gái một tuổi.
2 “Chúng ta vào đi thôi. ” Tô Tấn nắm chặt tay Thịnh Hạ, hắn thật sự muốn kéo cô bước từng bước một đi vào khách sạn rực rỡ.
Đã đặt trước được một vị trí ngồi tốt, Tô Tấn dẫn Thịnh Hạ đi vào trong thì có bồi bàn đến dẫn hai người đến vị trí ngồi đã đặt trước, khăn trải bàn viền tơ trắng noãn phủ lên trên mặt bàn, một bó hoa hồng đỏ thật to đặt ngay ngắn trên bàn, Tô Tấn ưu nhã giúp Thịnh Hạ kéo ghế ra, hai người ngồi mặt đối mặt với nhau.
3 Đầu càng ngày càng mơ hồ, Thịnh Hạ vẫn không thể chống đỡ nổi nằm sấp ở trên mặt bàn, trong giây phút cuối cùng khi cô mất đi ý thức, cô không nghe được giọng nói lạnh như băng của Tô Tấn, hắn chậm rãi nói một câu; “Hạ Hạ, biện pháp duy nhất, chính là - - cô.
4 Cố Diệc Hàn cười mỉa mai, xoay người rời đi, ở phía sau Tô Tấn sốt ruột không khống chế được mở miệng: “Cố thiếu gia, xin ngài tin tưởng tôi, ngài nhất định sẽ hài lòng với Thịnh Hạ.
5 Anh chậm rãi lau khô thân thể rồi choàng áo tắm, sau đó mới xoay người đi đến bể bơi, ngón tay thon dài cắm vào bộ tóc đen nhánh của cô, sợi tóc lạnh buốt quấn lên ngón tay của anh, Cố Diệc Hàn dùng sức kéo cô lên, Thịnh Hạ bị anh kéo ra khỏi mặt nước rồi ném lên trên bờ.
6 ”Rốt cuộc thì anh là ai! Anh muốn làm gì? Anh đã làm gì Tô Tấn? Anh ấy đang ở đâu?” Thịnh Hạ cố gắng tránh ra, thậm chí không để ý đến những sợi tóc đang quấn trên ngón tay anh vì sự né tránh của cô mà đứt rời ra, Cố Diệc Hàn nhìn những sợi tóc đen mềm mại giữa các ngón tay khẽ lắc đầu, chợt xoay mình ra tay bóp chặt cằm của cô.