1 Nam nữ trẻ tuổi yêu đương là một chuyện rất bình thường, rất đơn giản, nhất là vào thời đại học không cần tốn nhiều tiền, cũng là lứa tuổi khá đơn thuần.
2 Sao anh có thể tranh luận với Hạ Diệu Diệu được, bài học kinh nghiệm đau thương của nửa năm qua đã khiến anh có nhận thức sâu sắc về loài sinh vật được gọi là bạn gái này.
3 Lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đi uống chai nước đó thế!. Đi thôi! Còn ngẩn ngơ gì nữa?” Hạ Diệu Diệu ném nửa tờ giấy ăn còn lại vào thùng rác, cả ngày cứ ngơ ngẩn như thế, chẳng trách chỉ một bài tập đơn giản vậy cũng làm sại.
4 Khổng Đồng Đồng cúi đầu, cô. . .
“Lau nước mắt đi, tớ biết cậu vẫn chưa nghĩ thông, nhưng cũng đã khóc suốt mấy ngày rồi. Nếu cậu còn như vậy, sẽ phải đóng tiền thì lại đấy.
5 Ánh mắt Hà An dần dịu dàng hơn, sắc mặt cũng nhàn nhã tự tại hơn. Hạ Diệu Diệu không phải một cô gái đẹp, những thủ đoạn làm nũng, giả ngốc, dỗ dành bạn trai lại rất cao minh, lúc nghiêm túc nhìn bạn trong đôi mắt sẽ chỉ có bạn, quả là thuần khiết đến mức không cần phòng bị.
6 Hạ Diệu Diệu bỗng ngây ra, sự tấn công đột ngột, khiến bản năng cô muốn phản kháng.
Hà An nhốt cố giữa lồng ngực và cây cột, ánh mắt sâu thẳm! Tách mới tiến vào! Mặc ý xâm lược! Hành sự phóng túng vượt xa những người thiếu kinh nghiệm! Trong đầu Hạ Diệu Diệu nổ ầm một tiếng, hoàn toàn trống rỗng.
7 Hạ Diệu Diệu thấy cô ta đã bước ra, liền bê chậu tắm định đi vào nhà vệ sinh.
Giọng nói lười biếng của Thẩm Tuyết hờ hững vang lên: “Cậu ra bên ngoài đi, bên trong còn có hai bộ quần áo của tôi, tôi sợ chúng nhìn thấy cậu lại có cảm giác không tốt nào đó.
8 Cũng may nhà họ Du xem như cũng có lương tâm, gia đình họ cũng dốc hết sức chữa bệnh cho ba mẹ cô. Nhưng cái nghèo thì vẫn mãi đeo bám, thuốc thang không dùng nổi loại tốt, bác sĩ cũng không mời được chuyên gia, cả phòng bệnh cũng suýt chút nữa không ở được, làm cho mẹ cô bây giờ bị liệt nửa thân dưới, hai chân của ba cô bị cưa mất.
9 Hà An nhìn sang Hạ Diệu Diệu, sau khi anh suy xét nghiêm túc về quan hệ giữa cô và anh, vào lúc anh cảm thấy có một số chuyện đã bắt đầu, Hạ Diệu Diệu lại đáp trả anh như vậy sao!? Ở ngay trước mặt anh cùng một anh chàng khác gạt anh sang một bên! Cô không cảm thấy hành vi giữa cô và anh chàng kia có chút quá đáng, cần xin lỗi người là bạn trai là anh sao!
Hạ Diệu Diệu đột nhiên bị anh nhìn một cách kỳ lạ, đang ăn uống ngon lành, tự nhiên sao vậy chứ? Em cảm thấy ngon chỗ nào chứ! Hà An cao cao tại thượng nhìn Hạ Diệu Diệu, giống như một trưởng bối đang đợi bản thân vãn bối lĩnh ngộ cái sai của mình.
10 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 11
11 Hai ngày nay tâm trạng Hạ Diệu Diệu rất tốt, gặp ai cũng khen Hà An rất có mắt nhìn. Không còn cách nào khác, Hà An rất biết điều tặng có một chiếc kẹp tóc cực kỳ đẹp mà.
12
Cậu chủ đang khó ở cho nên không cho phép ai chọc giận cậu chủ! Cút càng xa càng tốt, còn sợ chạy không kịp ấy chứ! Hoàng Cổ Lý dẫn người giải tán ngay lập tức! Không được lợi lộc gì thì đừng có dây vào, đến lúc xui xẻo thì đi tìm ai khóc!
Nhưng mà!
Tại sao cậu chủ khó chịu trong người? Bốn cô giúp việc phụ trách công việc tại nhà chính có chút buồn bực: “Quần áo cậu chủ mặc lúc trở về không phải là do tôi chuẩn bị, tuần này trong các người có ai phụ trách quần áo và đồ dùng hằng ngày cho cậu chủ?” “Không phải là tôi, tuần này tôi phụ trách nhà bếp.
13
“Nhưng. . . ” Ăn ở đây. . . liệu có nóng quá không. . .
Hạ Diệu Diệu lập tức quay sang lườm thằng em! Lằng nhằng cái gì! Hạ Vũ vội vàng cúi đầu xuống ngoan ngoãn chạy về nhà bưng cơm sang cho chị gái.
14
Để ý cái gì, Hạ Diệu Diệu xoay người kéo Khổng Đồng Đồng vào phòng ăn sáng: “Ăn sáng đi. ” Dường như cô không để ý đến, nhưng có một số người đang để ý lắm đấy!
Khổng Đồng Đồng nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh: “Cãi nhau thật đấy à?” Hạ Diệu Diệu xé túi dưa muối ra, tâm trạng không tốt: “Ừ.
15
Mấy người còn lại trong phòng thấy vậy vẫy tay nhau đi ra ban công thầm thì với nhau. “Lão Tam Tiền Quân hưng phấn nói: “Hay là bị đá rồi nhỉ?”
Lão Tứ tiếp tục cười trên nỗi đau khổ của người khác: “Hay là lăn giường xong bị phát hiện là kỹ thuật không ổn nên bị đá nhể?” Ha ha ha!
“Mở nhanh, rụng sớm! Đây gọi là liệt!” “Hormone đều dùng để duy trì cái gương mặt cứ như thể người khác nợ tiền cậu ta! Làm gì còn sức để chia cho lĩnh vực khác nữa!” Ha ha ha!
Lão Đại Vương hung hãn sầm mặt xuống: “Các cậu bớt nói mấy câu đi!” Lão Tam, lão Tứ nhún vai, không nói thì thôi, tên Hà An đó thể nào tự bản thân cậu ta biết rồi đấy.
16 Anh thích trả lời hay không thì người tự tìm đường chết cũng không phải là em! Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Hạ Diệu Diệu xem trọng thể diện vẫn hòa nhã: “Đâu phải, đã trả lời rồi mà không biết, như vậy là được rồi.
17 “Cậu đừng tìm đường chết! Hai ngày này đừng kích động anh ta, có lẽ bây giờ anh ta chỉ nghĩ không thông, đợi khi nghĩ thông rồi sẽ ổn thôi. . . ” Mạng sống rất quý báu, tình cảm chẳng đáng giá bao nhiêu.
18 Vương Phong Long như được trút ra hết, vô cùng hả giận, cảm thấy cuối cùng cũng báo thù được cho anh em rồi! Nhưng anh ta xoay đầu nhìn sang Hà An, lại cảm thấy anh cũng rất đáng thương, một người tự luyến đến mức bị bệnh không đáng thương thì còn ai đáng thương: “Cậu cũng không cần vì vậy tự ti mặc cảm.
19 Tiết buổi sáng chán đến mức ngay cả người có sức sống hừng hực như cỏ non cũng ủ rũ. Nếu bất hạnh học một tiết chán ngán còn có thể ngủ bù giấc ngủ ban sáng.
20 Hà An tay chân lúng túng rút khăn ăn ra, biểu cảm vô cùng tận tình giúp cô lau. Dường như hai hàng nước mắt đó không phải chảy trên mặt cô mà là thành lũy trong suy nghĩ của anh.