1 Tôi, Lạc Bảo, là một người cực kỳ mê tiền hám của, trước giờ chưa từng từ chối bất cứ cơ hội nào có thể đem lại tiền bạc hoặc lợi ích cho bản thân, nguyên tắc hàng đầu của tôi là “ càng nhiều càng ít”.
2 Lại ngắm nhìn gương mặt trong gương, những cụm từ tán thưởng mà tôi có thể nghĩ được là “ lông mày lá liễu, môi đỏ như son”, đem so với khuôn mặt hết sức bình thường của tôi ở thời hiện đại thực là cách nhau một trời một vực! Gương mặt ấy tuy lúc này không được bôi trát bất kỳ loại son phấn nào, thần sắc còn có phần nhợt nhạt, mệt mỏi nhưng chỉ cần nhìn qua cũng dễ dàng nhận ra khuôn mặt nào hoàn mĩ hơn.
3 Nhược Lan dùng ánh mắt quái dị quét một lượt khắp người tôi rồi chậm rãi trả lời: “Vương gia đã nói, đợi đến khi nào Vương phi kiểm điểm lại hành vi và lời nói của mình xong rồi mới tính.
4 “Yên tâm đi, ta sẽ không làm gì A Tử đâu, ta chỉ muốn nói chuyện riêng với cô bé một lúc thôi. Nếu muốn biết ta làm gì thì tốt nhất là nên im lặng đứng ngoài cửa, còn nếu dám đi tìm Vương gia thì các ngươi cứ chờ mà hối hận!” Nói xong, tôi liền quay người đỡ lấy A Tử đang quỳ trước mặt mình, lúc này toàn thân cô bé không ngừng run rẩy: “Đứng lên đi, ta chỉ muốn nói chuyện cùng em, không có ý gì khác đâu!”A Tử theo bản năng đứng gọn sang một bên, khẩn khoản van xin: “Xin đừng…tiểu thư, cầu xin người, cầu xin người, hãy tha cho A Tử! A Tử không dám nữa, không bao giờ dám nữa…”Nhìn vào cơ thể đang run lên bần bật của A Tử, tôi bắt đầu cảm thấy đau đầu, cô bé sợ hãi như thế này thì tôi nên nói thế nào để cho cô bé hiểu đây? Tôi chán nản thở dài một tiếng, cứ tiếp tục thế nào chi bằng ra hạ sách thôi.
5 Tôi rất thích ngủ nướng vào buổi sáng. Trong một xã hội mà các hoạt động về ban đêm rất phong phú, nhộn nhịp, như đi mua sắm, chơi bar, hát karaoke, đánh bài thì ngủ nướng buổi sáng chính là một việc quá đỗi bình thường đối với mọi người.
6 “ Thật là ngại quá, từ khi sinh ra đến nay, phụ thân chưa từng dạy ta phải cút như thế nào, chỉ dạy ta phải ưỡn ngực, hiên ngang tiến về phía trước. ” Tôi vừa nói, vừa đứng thẳng người trước mặt Thượng Quan Tầm, ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đang tràn đầy nộ khí đó, dùng ánh mắt kiên định của mình để nói với Thượng Quan Tầm rằng, hôm nay tôi nhất định không đi, xem anh có thể cắn tôi hay không?“ Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?” Thượng Quan Tầm tóm chặt lấy cánh tay trái của tôi, khiến tôi bất giác cau chặt đôi mày.
7 Những lời vừa rồi của Hoa Thanh Thần rất đúng, Thượng Quan Tầm có thể dịu dàng với bất kỳ người phụ nữ nào trên thế gian này, chỉ duy với Hạ Chi Lạc là không bao giờ mỉm cười.
8 Khi bước ra từ một cửa tiệm bán y phục, tôi đã khoác lên người một bộ áo bào dài màu tím nhạt của nam giới, tóc cũng được búi gọn bằng một sợi dây màu tím, trên mép dính thiws đạo cụ không thể thiếu khi nữ cải nam trang – hai hàng ria mép.
9 Suốt cả dọc đường, tôi nói rất nhiều chuyện với Thanh thanh, vì thế lúc này cảm thấy cực kỳ khô miệng, liền quyết định tìm một quán trọ nghỉ ngơi uống nước.
10 “Chưa từng gặp. ” Tôi nhẹ nhàng đáp lại. Tuy nhiên, vị quan sai đại ca trước mặt lại không hề nghĩ vậy, một tên khác nhìn bức tranh rồi lại nhìn tôi, sau đó quay sang thì thầm với nhau.
11 Lúc đến phủ Thuận Thiên, trước khi mất tên nha sai bắt tôi quỳ xuống trước mặt Phủ doãn, tôi liền quyết định ra tay hành động trước, tôi vẫy tay ra hiệu cho tên Châu Quốc Đống ngồi trên nha đường, ý bảo ra phía sau nói chuyện.
12 Hạ Trọng Đường thấy vậy khẽ cau mày nói: “Lạc Nhi, con đã gả cho người ta rồi, đã là người trưởng thành, sau này hành sự phải ra dáng người lớn một chút.
13 Thượng Quan Tầm lại hỏi: “Hạ Chi Lạc, cô nói nói gì đi chứ! Rốt cuộc cô bị làm sao hả?”Thượng Quan Tầm không ngừng lay hỏi, tôi lại càng cảm thấy tột cùng căng thẳng.
14 Rất nhanh sau đó, Thượng Quan Tầm lại tiếp tục cất bước, bên tai tôi vang lên giọng nói có phần bực bội của hắn: “Hoa Thanh Thần, nếu như ngươi thật sự nhàn rỗi, vậy phiền ngươi cùng đến Liên Hiên chuẩn y xem sao.
15 Màn đêm dần buông, tôi quay sang dặn dò Thanh Thanh điểm thêm vài ngọn đèn. Trong phòng tuy có sáng hơn một chút nhưng so với những bóng đèn tiết kiệm năng lượng ở thời hiện đại thì còn kém xa đến mười vạn tám ngàn lần.
16 Dù đã tự nhủ phải nhớ dậy sơm nhưng hôm sau tôi vẫn ngủ quên đến tận chính Ngọ. Chẳng buồn dùng cơm, tôi thay bộ y phục nam nhân, bảo Thanh Thanh mình sẽ sớm về rồi một mình ra khỏi Vương phủ.
17 Hắn không nhắc đã đành, vừa nói đến là khiến tôi tức lộn tiết: “ Ngươi không nhắc, suýt nữa ta quên khuấy mất, ta đang đuổi theo một thằng nhóc ăn mày đã giật túi tiền của ta, liền bị ngươi chặn mất đường.
18 Tề Khiêm cũng vô cùng hiếu kì về thân phận của tôi, nhưng tôi lấp liếm rằng mình chính là cháu ngoại đằng xa của Hạ Trọng Đường, lần này tới kinh thành để thăm người thân.
19 Ngày hôm sau, trong lúc còn đang nửa tỉnh nửa mê, Thanh Thanh đã gọi tôi dậy, nhắc nhở đã tới giờ phải nhập cung. Tôi mơ màng nhắm mắt mặc cho Thanh Thanh múa máy, không lâu sau, mái tóc tôi đã được vấn lên một cách sang trọng.
20 Cuối cùng, lễ tế Hoa thần mà tôi mong đợi bao ngày đã tới! Đại đa số bách tính sống ở phía nam Hoàng triều Kim Bích mưu sinh bằng nghề bán hoa. Ngày mùng một tháng ba hàng năm chính là ngày họ bái tế và cảm tạ Hoa thần đã bao bọc và ban phúc để họ có cuộc sống giàu mạnh, an khang.