1 Ánh nắng lúc ráng chiều đỏ như máu bao phủ toàn bộ phía chân trời. Toàn bộ trời cao rực một sắc màu ấm áp, mây muộn chầm chầm thổi qua, giống như tầng tầng sóng biển cuồn cuộn lăn vào bờ, dập dềnh vô cùng vô tận.
2 Vân Tiếu ngồi ngay ngắn ở trên giường, không nói được một lời, đôi mắt đen như mực chuyển động vòng vòng, đó là một điểm mấu chốt, ngón tay gẩy gẩy, màu đen che đi gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng trong suốt ,sau đó thanh âm âm trầm của nàng vang lên.
3 Hơi nước nóng bốc lên lượn lờ trong không khí tẩm cung, hương hoa rất chọc người, cửa sổ hơi hé ra một góc để xua tan hơi nước bên trong, gió khe khẽ hiu hiu thổi, tấm rèm lụa mỏng màu trắng xanh như vằn nước bị gió nhẹ nhàng vén lên một góc.
4 Vân Tiếu lười nhác gọi một tiếng, khiến cho ba kẻ cung nữ cùng thái giám chuẩn bị rời khỏi tẩm cung kia nhịn không được dừng bước, thật cẩn thận cúi đầu nghe lệnh: “Nương nương?”“Những chuyện xảy ra trong buổi tối hôm nay, nếu các ngươi để truyền ra ngoài.
5 Trâm ngọc này toàn thân trong suốt, chế tác tinh xảo, vừa nhìn liền biết là thứ tốt, được làm từ tiệm đồ làm ngọc nổi tiếng nhất Yên kinh “Phượng Đường Kiều”, cái tên này đặt cũng rất khéo, ngụ ý là phàm những đồ trang sức do Phượng Đường Kiều chế tác sẽ đẹp như phượng hoàng, có điều trang sức của Phượng Đường Kiều quý giá vô cùng, cho nên toàn bộ nữ tử của Yên kinh đều lấy việc có được một món trang sức của Phượng Đường Kiều làm giấc mộng, phần lớn mọi người đều không có cách nào có được.
6 Trường Tín cung là chỗ ở của Thái hậu đương triều. Lục cung ở phía bắc, địa hình hẻo lánh, cách xa nơi hậu cung ồn ào náo động, bốn phía được tường lớn bao quanh, trong ngoài tường đều là cảnh đẹp không tả xiết, tuy là thời tiết tháng mười, nhưng các loại hoa quý báu đua nhau nở, xinh đẹp đủ loại màu sắc tím hồng, một trận gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm say lòng người.
7 Tú Tú đi theo sau tiểu thái giám tiến và đại điện, cung kính quỳ gối ở chính giữa, thật cẩn thận mở miệng: “Nô tỳ tham kiến Thái hậu nương nương. ”Trong hậu cung này, Thái hậu là người có uy quyền nhất, Tú Tú thân là nô tỳ của một ngốc hậu, chưa từng được tiếp xúc với Thái hậu, chỉ đứng ở rất xa nhìn vài lần, Thái hậu phong thái tuyệt sắc, làm cho người ta không dám không tôn trọng.
8 Vốn Vân Tiếu còn muốn làm cho thật hơn một chút, trên đầu thì cài một đống đồ trang sức, tìm thêm một bộ quần áo đỏ thẫm mặc vào, cho dù là ai đứng ở trước mặt nàng, chỉ sợ là sẽ buồn nôn đến ba lần, nhưng khi mở hộp trang sức ra, mới phát hiện bên trong đó chỉ còn hai cây ngân trâm đơn giản, cũng không còn vật gì khác, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, hơn nửa ngày mới mở miệng.
9 Trong ngự hoa viên, một trận gió ào ào thổi qua làm cho khí lạnh bắn ra bốn phía, Hoàng thượng trẻ tuổi, ngũ quan anh tuấn như được chạm khắc tinh xảo nay đang bị mây đen che kín, con ngươi lóe lên tia u tối mà nham hiểm, ra sức thở hổn hển, lúc lâu sau mới có thể bình tĩnh lại.
10 Dạ Tố Tuyết đứng trong hồ, lạnh đến mức đánh một cái rùng mình, giận dữ nhìn chằm chằm một bàn tay của kẻ ngốc kia đang vươn ra, vừa tức vừa vội, nhưng cũng không thể nghĩ ra được biện pháp gì, cô đã dặn dò nàng rất kĩ, hiện giờ tốt nhất không nên chọc tới kẻ ngốc này, lúc này cũng không phải là thời cơ tốt để động đến nàng, sau một hồi cân nhắc, Dạ Tố Tuyết nhịn xuống cơn tức giận này, động tác linh hoạt tháo ra chiếc vòng huyết ngọc quý giá trên tay ra, tức giận mở miệng.
11 Trong Trường Tín cung, một làn hương thơm ngát lượn lờ trong không khí, màn che nhẹ bay. Gió nhẹ thổi vào từ trước cửa điện, tinh tế dịu dàng, cả điện đều chìm trong yên tĩnh.
12 (Quần phương là hoa thơm cỏ lạ, ý của tên chương là hoa thơm cỏ lạ trong hậu cung – chính các phi tần đều tề tụ ở một chỗ)Hiền phi Diệp Ngọc Vân, chính là nghĩa nữ(1) của Thái Phó đương triều, diện mạo không hề thua Đức phi Dạ Tố Tuyết, làm người lại nhã nhặn đoan trang, hai người này đều là mỹ nhân nổi danh trong kinh thành Yên Kinh, hai đóa hoa xinh đẹp đều vào cung, lập tức được thánh thượng sủng ái, rất nhanh đã được phong làm Đức Phi và Hiền phi, ở trong cung ngoại trừ Thái Hậu thì đây là hai người có thế lực lớn nhất.
13 Diệp Ngọc Vân hơi bất ngờ một chút, thần sắc chưa đổi nhưng đáy lòng lại thầm mưu tính, Thái hậu nương nương vừa hạ ý chỉ, bảo nàng đi trêu chọc nữ nhân kia, nữ nhân Dạ Tố Tuyết này đã lộ rõ lòng dạ xấu xa rồi, nhưng hiện giờ nếu mình thu hồi lời nói, chỉ e sẽ bị nữ nhân này cuời nhạo, hơn nữa nàng cũng không tin lời Đức phi nói, Hoàng hậu chỉ là một kẻ ngốc, thế mà lại tức giận nổi điên, khí lực lớn kinh người, có thể đánh mấy người liền lúc, đây căn bản chính là trời cao hồ đêm* thôi.
14 Chiêu Dương cung Liễu Băng Liên dâng lên cây trâm trân châu, trên mặt toàn là vẻ đắc ý, chậm rãi mở miệng: “Xem đi, đây chính là thứ mà ta đã lấy được từ chỗ Hoàng hậu, con ngốc kia chẳng những không nổi điên, mà cũng không có đánh người”.
15 Đêm lạnh như nước, trăng sáng tựa ngọc, ánh sáng bàng bạc chiếu rọi cả một vùng, gió nhẹ phất trên những ngọn cỏ xanh biếc tạo thành những gợn sóng liên tiếp.
16 Kim Hoa cung, gió đêm thổi qua cửa sổ ô vuông khắc hoa đang nửa mở, nhẹ nhàng thổi vào trong phòng, khí lạnh nhè nhẹ lưu chuyển trong phòng. Vân Tiếu ngồi trên chiếc ghế quý phi*, nhíu mày suy nghĩ về những chuyện vừa mới xảy ra vừa rồi, Mộ Dung Xung, thông qua sự tiếp xúc đêm nay, nàng đã biết, nam nhân này bí hiểm vô cùng, võ công lại xuất thần nhập hóa, mà lý do hắn động thủ đối với nàng, là muốn khơi mào ra chuyện bất hòa giữa Vân Vương phủ và Hoàng thất, như vậy cuối cùng hắn là kẻ thù của Vân Vương phủ, hay là kẻ thù của Hoàng thất đây?Đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp, sáng bóng như một hồ nước mênh mông, chớp mắt một cái liền mang theo dụ hoặc lòng người.
17 Từ cửa đại điện, một bóng hình nhỏ bé xinh xắn vọt vào, ánh mặt trời bao phủ lên nàng, thật giống như bước trên ánh sáng vàng rực rỡ mà đến, sắc lam và sắc trắng cùng tôn nhau thật là tự nhiên hài hòa, trên khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn là nụ cười ngọt ngào, đôi mắt to linh hoạt chuyển động, lông mi chớp chớp, thật là đáng yêu nói không nên lời, ba người ngồi trong điện có chút ngây ngẩn cả người, Hoàng hậu như thế thật đúng là lần đầu tiên được nhìn thấy, không ngờ những lúc nàng im lặng lại dễ thương thế này.
18 Bởi vì Vân Tiếu bị thương, cho nên Thái hậu mới đồng ý cho nàng về Vân Vương phủ dưỡng thương. Thật ra những vết thương này, chẳng qua là do Vân Tiếu dùng búng lông vẽ lên, sau đó lại bôi lên thêm một lớp sáp mỏng, vì vậy liền có màu trắng xanh y như vết thương thật, mặc dù Thái hậu không vui để cho nàng quay về Vân Vương phủ, nhưng trong phút chốc cũng không thể tìm thấy lí do gì để ngăn cản, huống chi hiện tại Vân Vương gia vẫn đang nắm binh quyền, bà ta cũng phải kiêng kị ba phần.
19 Trước cửa Vân Vương phủ đông nghìn nghịt một tầng người đang quỳ, Vân Mặc thật giống như chẳng hề nhìn thấy, chỉ lo đỡ con gái ngốc bên cạnh, yêu thương mở miệng.
20 (*Dụng tâm kín đáo : có ý đồ riêng, có dụng ý khác…)Nơi ở của Vân Tiếu, vẫn là một nơi vô cũng yên tĩnh tách biệt trong Vân Vương phủ, Ngọc Hiên, tên của viện cũng được đặt theo tên mẹ đẻ của nàng, đây chính là nơi Vân Mặc vì tưởng niệm đến nữ nhân mình yêu mà dựng lên.