1 [ Ting] [Ting] Chiếc điện thoại vang lên những tiếng báo hiệu có tin nhắn gửi đến. Một bàn tay với tới cầm chiếc điện thoại, hé đôi mắt buồn ngủ ra nhìn.
2 "Cứu thích khách. " Nhưng nó vừa hiện lên thì bị cô lắc bay, não bị tàn à, cứu người không rõ tốt xấu như vậy, muốn chết sớm, lỡ cứu xong bọn họ giết người diệt khẩu thì sao.
3 Tuy cô cảm thấy lời nói của mình nghe có vẻ không được hợp lí lắm nhưng đã nói ra rồi, khóc cũng đã khóc rồi sao mà thu hồi được đây. Kệ mẹ nó đi, tùy cơ ứng biến vậy.
4 Tây Sương quốcTrong một gian phòng xa hoa, rèm lụa bay nhẹ, một nam hài trắng trẻo khoảng mười hai tuổi ngồi dựa vào nhuyễn tháp, gương mặt ngây thơ chọc người yêu thích nhưng ánh mắt thì lạnh lùng bắn ra những tia khí lạnh nhìn chằm chằm thuộc hạ đang quỳ bẩm báo lại tình hình ở phủ thái tử Bắc Khánh quốc.
5 Lạnh quá, lạnh quá, theo quán tính cô đưa tay sờ soạn tìm kiếm tấm chăn nhưng sao lại toàn là cát đất không vậy. Choàng tỉnh dậy, thì ra cô suy nghĩ nhiều quá mà thiếp đi lúc nào không hay.
6 " Bưng bát cơm trên tay nước mắt rơi, em yêu anh quá à!!" Đây là tiếng lòng bây giờ của Trần Hàn. Cô vội vàng đưa bát lên đổ vô miệng, nhai ngấu nghiến " Cốp" " Rắc" mặt Trần Hàn ( +.
7 Nhìn Sở Trúc nhanh nhẹn đi về phía xe ngựa thì cô cũng vội vã chạy theo. Người ta bây giờ là sinh mạng của cô đó, không có thần tiên huynh cô làm sao sống nổi.
8 Hắn nhìn biểu tình kích động của cô nương trước mặt mà nghi hoặc, nhưng khi nghe đến cái tên Sát Thiên Mạch thì hắn biết cô nhận nhầm người. " Sát Thiên Mạch.
9 " Đông Phương Tử Âm, tên nghe thật êm tai a. Ta có thể gọi huynh là Đông Phương ko?" Gọi như thế vừa ngắn gọn vừa giống như là gọi Đông Phương Bất Bại y.
10 "Phù. Mệt chết ta. " Một đường chạy nhanh không dám quay đầu lại. Cô tựa vào gốc cây thở dốc. Nhìn lại phía xa cũng chỉ thấy điểm đen di chuyển khiến cô an tâm hơn.
11 " Đệ là Lam Minh Thương, tỷ có sao không?" Cậu quan tâm hỏi. " Tỷ tên Trần Hàn, nhờ có đệ ra tay cứu giúp! Tỷ rất muốn lấy thân báo đáp đệ nhưng xét thấy không nên học làm trâu già gặm cỏ non nên đệ hãy nhận lấy sợi dây này.
12 Cổng thành Bắc Khánh quốcDân chúng ven đường đều nhốn nháo, thái tử và thái tử phi đều có mặt ở đây nghênh đón vương gia Đông Phương quốc quả là sự kiện hiếm thấy.
13 Lam Thương Minh vì nhớ ra trước khi đi, a nương cậu có dặn tới nhà Nhị Lang ca lấy một gói đồ, thấy Trần Hàn đang chú tâm chọn lựa nên cậu quyết định đi mau về mau.
14 Tuyền Ngọc Hàn khi ra khỏi phòng thì trực tiếp đi đến Tịnh Nghi viên, hai tên thuộc hạ thân tín đang đứng căn một gian phòng. Hắn chậm rãi bước vô phòng, nhìn thái y đang cứu chữa người nằm trên giường thì ngồi xuống một chiếc ghế đối diện lạnh nhạt nói:" Thương tích thế nào?"Đại phu dùng tay áo lau mồ hôi trên trán cẩn thận bẩm báo:" Hồi thái tử, lực đạo tên thích khách không nhỏ cộng thêm cô nương này từ trên cao lao xuống nên khiến vết kiếm đâm sâu hơn nhưng trước ngực có miếng ngọc bội nên đã cản lại, tuy nhiên ngọc nát cắt vô vết thương khiến máu chảy ra rất nhiều.
15 Nằm dưỡng thương không biết bao nhiêu đêm ngày, cô cứ như là con búp bê được nuôi trong phòng, hết ăn, uống thuốc, lại nằm nghĩ. Người tới người đi nhưng không ai hé răng nói với cô một lời.
16 " Cốc cốc. " Một nữ tỳ bưng nước gõ cửa phòng vương gia. Vẫn không có tiếng động, nàng khó xử nhìn thái tử phi. Vi Mỹ Ôn Nhi dịu dàng cười, ra hiệu Tinh Si mở cửa.
17 " Cô ruốc cuộc là người của ai? Nam Viễn quốc? Bắc Khánh quốc hay. . . . . là Tây Sương quốc đây?" Hắn vẫn cười ôn hòa đến như thế nhưng cô biết hắn không vô hại như vẻ bề ngoài.
18 Hắn nhìn cô làm một loạt động tác thoát y mà không cảm thấy ngượng ngùng e thẹn thì môi khẽ nhếch, đi nhẹ lại chiếc ghế gần đó ngồi thưởng thức. Vuốt nước nóng lên người cô đột nhiên nghĩ ra một vấn đề khá nghiêm trọng, nhìn tỳ nữ còn đang đổ nước ấm thì cô ngoắc lại nói thấp vô tai nàng mấy câu.
19 Lần đầu tiên bước ra khỏi phòng, gió đêm lành lạnh thổi vô mặt khiến cô vừa thoải mái vừa không vui. Nhớ lại đêm nào cũng ngồi trên thềm gạch, dựa cột hóng gió, ngắm trăng rồi nghĩ vu vơ về một câu chuyện mình thích nào đó.
20 " Cám ơn. " Cô nói xong mới phát hiện mình lại dùng từ hiện đại. Thấy Đông Phương cũng không để ý thì yên tâm. Nhìn nhìn bản thân, tính nhét vào ngực nhưng cộm quá, đưa tay định gãi tóc thì mới nhớ, chậc chậc bỏ bay xuống.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 54