1 “Người đâu, chôn nàng đi. ”
Giọng nói của nam nhân vô cùng ôn nhu, lời nói phát ra lại khiến cho cả người nàng phát lạnh.
Nàng ngây ngốc giương mắt nhìn, có chút nghi hoặc không biết mình vừa nghe thấy cái gì, thần sắc lại hoảng hốt nhìn đống đất cao tới bên hông, có chút không hiểu tại sao mình lại ở đây, lại giương mắt - - đất cát đã đến đầu, từng xẻng từng xẻng hạ xuống.
2 Khi thái giám đứng ở bên cạnh xướng to Hoàng thượng giá lâm, vị đứng đầu nhóm người bên dưới Nhiếp chính vương Hạ Hầu Quyết híp đôi mắt đen lại, giống như bất ngờ trước sự xuất hiện của Tây Tần Hoàng đế, nhưng vẻ kinh ngạc đó lập tức biến mất trong nháy mắt.
3 Thái giám mở miệng đầu tiên không khỏi thấp giọng mắng, còn không ngừng nhìn xung quanh: “Xuỵt xuỵt, ngươi nhỏ tiếng chút, đàm luận về Hoàng thượng, ngươi không muốn sống cũng đừng kéo chúng ta xuống nước theo.
4 Nàng nhìn thấy động tác của thái giám lớn hơn này thật là đáng khinh, rốt cuộc nàng cũng nở một nụ cười giả dối. Đều là thái giám, tự nhiên còn có thể hạ lưu như vậy! Được lắm, cái gọi là oán hận, thật ta là thân mật oán Thọ Cầu… Ài, nàng chỉ có thể nói thái giám nơi này, thật sự là lưỡi còn dài lại bát quái hơn cả nữ nhân!
Thời gian cầm đèn… thời gian cầm đèn nàng vội giống như con quay!
Vào thời điểm này, làm sao nàng có thể đến cái tiểu hoa viên gì đó để tìm nàng ta? Nàng ta nói sai thời gian thôi…
Nàng hỏi qua Lai Phúc, thời gian này hậu cung có rất nhiều đầu heo muốn ăn cơm, nàng đâu có thể phân thân mình ra được!
Đừng nói là rời đi, nàng xác định nàng đã làm việc gần hai mươi bốn giờ, thể lực của nàng đã tới cực hạn, hiện tại nàng thầm nghĩ muốn ngã xuống giường, đến cơm cũng có thể không cần ăn!
“Được rồi, đông tự ban có thể nghỉ ngơi một khắc rồi dùng bữa.
5 Nàng vừa đói vừa mệt, cả người lại dính muốn chết, cuối cùng nàng còn phải tiếp tục làm tổ ở đây!
Đều do nàng có một đám đồng sự vô tình vô nghĩa, căn bản là có ý tìm kẻ chết thay, mới có thể cố tình chọc giận nàng, mà nàng thật sự đói đến điên rồi, đơn giản như vậy liền phát hỏa.
6 Từ sau khi Thành Hâm bảo vệ nàng trước mặt La Ký, cuộc sống của nàng tại Ngự thiện phòng thật sự trở nên thuận buồm xuôi gió khiến cho mọi người đỏ mắt vì ganh tỵ.
7 Nhưng, nàng là cô nương lại giả dạng thái giám, chuyện ấy là việc không thể chối bỏ được. . . Trong lúc này, hắn không phân biệt được mình buồn bực là vì nàng có thể là gian tế, hay là vì tất cả những điều tốt đẹp của nàng chỉ là diễn trò.
8 Đào Phong Lâu, nằm ở trên con đường Đại Chính náo nhiệt nhất thành Nhị Trọng, đất đai cực kỳ rộng lớn, riêng một cánh cửa cổng chính cũng đã chạm rỗng 12 mảnh cực đại, rộng bằng bốn năm gian của những cửa hàng khác, cả tòa lâu gần như cao bằng cửa thành, lầu cuối có thể thấy đô thành phồn hoa của Tây Tần, chỉ là cảnh tượng vào canh ba thành phố náo nhiệt không nghỉ, từ chỗ cao nhìn lại, phảng phất như những ngôi sao rơi đầy trời, mà giờ khắc này phía bầu trời phương Bắc hiện ra màu đỏ tươi diêm dúa lẳng lơ, làm người ta trông thấy mà sợ hãi.
9 Trong thoáng chốc biết quá nhiều chuyện, vốn còn chưa kịp tiêu hóa, không thể làm gì khác hơn là không nói gì, tạm thời không nên rước lấy chuyện khác, hiện tại nàng nên giải thích tại sao mình xuất hiện ở nơi này? “Oa!” Giật mình khi chính mình lại ôm hắn, bị sợ đến mức nàng vội vàng buông tay ra còn lập tức lùi lại hai bước, chính mình không thể tin được lại lớn mật như thế.
10 Canh ba, bên ngoài cung Ngọc Tuyển truyền đến xôn xao, mà Hạ Hầu Hoan đã sớm đứng dậy, chờ đợi Hạ Hầu Quyết đến.
“Không chỉ là Nhiếp Chính vương và Đại tổng quản phủ Nội Vụ Hoàng Côn, ngay cả Công bộ Chu thượng thư, Hình bộ Phương thượng thư, Binh bộ Lý thượng thư cùng với Tiêu đại nhân đều đến.
11 Tất nhiên Hạ Hầu Hoan biết hắn đang nghĩ cái gì, nhưng cũng không ngăn cản hắn. Điều tra cũng tốt, không điều tra cũng tốt, nhưng dù có thế nào, hắn (Hạ Hầu Hoan) thật sự tin tưởng Thiểu Mẫn, chỉ vì nụ cười của nàng không chút tâm cơ nào, còn nói nàng phải bảo vệ hắn.
12 Tân Thiểu Mẫn nằm mơ cũng không nghĩ đến trong phút chốc cuộc đời của nàng sẽ sinh ra tính khiêu chiến lớn nhất, lại sẽ là tình cảnh như vậy.
"Nhớ, mỗi món ăn đều ăn một chút, dừng lại một lát rồi mới ăn món tiếp theo, không cần phải gấp, trong ba khắc (1 khắc = 15 phút) phải thử xong tất cả món ăn là được.
13 Hạ Hầu Hoan nghe vậy, nhớ tới khứu giác của nàng tốt, ngay sau đó đứng dậy, ngồi vào bên cạnh bàn.
Tân Thiểu Mẫn không hiểu nhìn hắn. "Đại ca, huynh không cần phải đi ra bên ngoài ư?" Không phải nói giúp nàng trực đêm ư?
"Ta ngồi một lát, đợi ở chỗ này chỉ cần hoàng thượng kêu một tiếng, từ nơi này đi qua cũng giống như vậy.
14 Nghe tiếng kêu của Thành Hâm từ xa, khiến Tân Thiểu Mẫn sợ tới mức vội vàng nhìn về phía ven hồ, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của hắn, tưởng rằng đối phương chưa đến gần, Tân Thiểu Mẫn không nói gì trèo lên bờ, mặc kệ toàn thân còn ướt sũng, tranh thủ mặc áo quần.
15 Trong mơ mơ màng màng, Tân Thiểu Mẫn nghe thấy có người nói chuyện với nhau.
Hẳn là hai nam nhân, tuy nhiên lại có tiếng nói giống nhau, nàng ép mình mở mắt, muốn nhìn rõ sự việc, nhưng giữa lúc mơ màng, hình như nàng nhìn thấy hai đại ca.
16 Trong Đông Noãn các, lặng ngắt như tờ.
Đôi mắt của Tân Thiểu Mẫn không dám nhìn loạn, chỉ có thể dùng ánh sáng trộm dò xét hai nam nhân ở đây.
Tuy rằng bộ dạng của hai nam nhân này giống nhau như đúc, nhưng tính tình lại hoàn toàn khác nhau, lại có lẽ bởi vì tính tình khác nhau, cho nên khí chất ở bên ngoài cũng không giống, vậy mới có thể làm cho nàng vừa liếc mắt liền nhận ra nam nhân ở trong ao không phải là đại ca, nhưng nếu cẩn thận xem xét, trên mặt nam nhân này không có vết bỏng, muốn nhận ra hai người này cũng không phải là chuyện khó.
17 Canh bốn, trước khi Hạ Hầu Hoan vào triều sớm, đã phân phó người chuẩn bị nước ấm cho nàng, rốt cuộc nàng cũng tìm lại được một thân sảng khoái, sau đó càng hạnh phúc hơn là đồ ăn sáng được bưng tiến vào.
18 “Thật sự, ta nói các ngươi, còn có một món ăn. . . Đầu tiên dùng bột khoai lang trộn lẫn với nước, sau đó lại sau đó dầu hà hoặc mực, tôm, cho lên bếp xào, thêm mầm hoặc rau xanh là được, rồi sau đó rưới nước bột khoai lang lên trên rán thành bánh, lại đánh quả trứng, lật chuyển một mặt, đợi đến khi hai mặt đều vàng, lấy ra đĩa, lấy cà chua làm tương đặt lên trên là có thể ăn, bột khoai lang làm thành bánh ăn bên ngoài da giòn xốp thơm ngát, thật ngon, mọi thứ hòa quyện với nước tương, trong miệng đầy vị hải sản cùng mùi đồ ăn, hòa quyện vào nhau thật là thơm ngọt.
19 “Quá mỏng, Thái Đấu, rốt cuộc ngươi có làm không?”
“Tự ngươi làm đi. ” Thái Đấu khó chịu, quăng chày cán bột xuống đất.
“Ngươi không thấy ta cũng đang làm sao?” Hai tay Tân Thiểu Mẫn gói sủi cảo rất nhanh: “Nhanh lên, không có da sủi cảo rồi.
20 “Ngươi không nhìn thấy nơi này cũng bị bỏng sao?” Hắn chỉ vào đầu vai.
Hai mắt Tân Thiểu Mẫn đặt ở trên vai hắn: “Hoàn hảo, khá hơn Thành Hâm, không có tính tiểu nhân, cho nên.