1 "Tao và chồng mày đang làm chuyện chúng tao đều thích ở trong phòng số 1108 khách sạn Shangri-La. Bạch Nguyệt, sao mày không ly dị đi nhỉ? Mày hèn hạ đến vậy à! Mày không giữ được cơ thể mà cũng chẳng giữ được trái tim anh ấy đâu!"
Bạch Nguyệt đứng ở trước cửa phòng 1108, hờ hững nhìn tin nhắn trên điện thoại.
2 "Tôi đưa cô vào. " Ba giây sau, Cố Lăng Kiệt thay đổi quyết định.
Anh ta buông tay ra rồi lùi về sau một bước.
"Không được!" Mọi người đồng thanh phản đối.
3 Bạch Nguyệt không lãng phí thời gian nữa, cô cầm lấy kéo chuyên dụng rồi cởi váy của thai phụ xuống.
Chân đứa bé đã thò ra rồi. Không kịp mổ bụng nữa.
4 Tên bắt cóc cũng sợ hãi trước hành động của cô, sững ra tại chỗ.
Bạch Nguyệt cười châm chọc, ánh mắt lại trống rỗng: "Tới đi, dù sao tôi chết thì các người đều phải chôn theo tôi.
5 Tại ngôi biệt thự giữa sườn núi ở khu Ninh.
Trong căn phòng tràn ngập hương táo mờ tối, tấm ga trải trên chiếc giường màu hồng đã nhăn nhúm.
Tô Khánh Nam ngồi trên giường, nheo mắt lại, hàng mi dày che phủ đôi mắt nên không ai có thể thấy rõ ánh mắt hắn.
6 "Với chiến công hôm qua thì cũng phải. " Trung tá Thượng hùa theo.
"Còn nữa, bên lính đặc chủng năm nay tuyển hai bác sĩ, bảo đảm sau này đến lúc khẩn cấp không cần người dân bình thường mạo hiểm nữa.
7 "Uống thêm chút đi. " Lưu San giật giây, chỉ sợ Bạch Nguyệt uống không đủ lượng sẽ không có tác dụng.
Bạch Nguyệt tưởng là thuốc giải rượu, đầu cô nặng trĩu, lại uống thêm hai ngụm.
8 Vừa về đến phòng, anh đã đặt cô lên giường quấn quýt lấy nhau.
Bạch Nguyệt hơi sợ hãi, cảm giác xa lạ khác thường khiến cô thấy dòng nước ấm ở nơi nào đó trào ra.
9 "Cô cũng không nói gì. " Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
Bạch Nguyệt nghe vậy thì yên tâm hơn, cô thấy không nên ở đây thêm nữa, bèn đứng lên rồi cung kính gật đầu với Cố Lăng Kiệt, "Cảm ơn anh đã giúp tôi hôm qua, tôi xin phép về trước.
10 Tô Khánh Nam chặn cô lại, hắn nhíu mày ngửi ngửi, có mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi của những nơi xa hoa. Đôi mắt hắn chợt ánh lên những cái nhìn hung ác, "Hôm qua cô đã đi đâu?"
"Tôi tới câu lạc bộ General cùng Lưu San.
11 Bạch Nguyệt vừa tới cổng quân khu đã có một chiếc xe Land Rover quen thuộc dừng lại bên cạnh cô. Cửa kính xe hạ xuống, Cố Lăng Kiệt nghiêm túc nhìn cô rồi hất hàm, "Lên xe đi.
12 "Thích hay không là chuyện của tôi, tôi không có trách nhiệm phải giải thích cho cô. " Cố Lăng Kiệt lạnh nhạt đáp.
Tô Tiểu Linh quay sang nhìn Bạch Nguyệt với ánh mắt đầy thù hận, giọng nói gắt gỏng dọa nạt, "Cô là bạn gái của Cố Lăng Kiệt à? Cô nghĩ cô có xứng với anh ấy không?"
Cố Lăng Kiệt kéo Bạch Nguyệt vào lòng mình, "Đừng để ý đến cô ta.
13 Cô thua!
Trong trò chơi ái tình, ai bỏ ra nhiều hơn thì người đó thua, mà cô từng là người đã đem toàn bộ chân tình của mình dâng hiến cho kẻ phụ bạc ấy.
14 Anh nói bằng giọng cương quyết không cho phép ai được từ chối.
Bạch Nguyệt kinh ngạc trợn tròn mắt đứng bật dậy, "Không phải anh bảo cho tôi ở phòng này sao?"
"Ừ.
15 Bạch Nguyệt trằn trọc trên giường không ngủ được, cô bèn lấy điện thoại ra chơi trò chơi. Đang chơi dở thì có cuộc gọi đến, Bạch Nguyệt bực mình, thấy người gọi đến là Tô Khánh Nam thì càng bực hơn, "Có chuyện gì không?"
"Anh Nam, mau tới đây đi, em muốn.
16 “Không, không, tôi chỉ muốn. . . ” Âm Ngân định nói lại thôi, vì cô ta không biết nên nói gì mới có thể làm người đàn ông trước mặt bớt tức giận.
“Rốt cuộc cô đã nói cái gì.
17 Viên đạn xẹt qua cánh tay Cố Lăng Kiệt, ghim vào cửa xe.
Trung tá Thượng vội vàng dừng xe, chiếc xe máy kia cứ thế lao đi vun vút.
“Sếp, sếp không sao chứ!” Trung tá Thượng lấy khẩu súng ngắn được trang bị trên xe nhắm vào tên đang lái xe máy kia.
18 Buổi chiều, Bạch Nguyệt xử lý xong một ca phẫu thuật thì về phòng làm việc của mình. Lúc này Cố Lăng Kiệt đang lặng lẽ đứng tựa vào bức tường bên ngoài phòng làm việc của cô.
19 Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm Tô Tiểu Linh, như thể nhìn thấy đám phụ nữ bên cạnh Tô Khánh Nam. Từ người phụ nữ bắt cóc cô ba năm trước đến ả mang bầu và cô trợ lý Âm Nguyệt bên cạnh hắn, bọn họ đều biết cô mới là người vợ cưới hỏi đàng hoàng của Tô Khánh Nam, nhưng lại hết lần này đến lần khác bám lấy hắn, vui sướng trên nỗi đau của người khác.
20 Điện thoại của cô vang lên. Là Lưu San gọi đến đúng lúc cô đang lúng túng: “Tôi nghe điện thoại đã. ”
Cố Lăng Kiệt nhìn khuôn mặt đỏ như quả đào mật của cô, hắng giọng rồi buông tay cô ra.