1 Mưa như trút nước, gió gầm gào như muốn phá bầu trời, khí lạnh thổi ngang mặt, làm dòng người vội vã trên phố vô thức kéo cổ áo lại.
Đêm lạnh như nước.
2 Thành phố Lan ở phương bắc xa xôi của Trung Quốc, vài năm trước vẫn là cái trấn nhỏ hẻo lánh, tên là Lan trấn.
Nhưng bởi vì có công cuộc kiến thiết xây dựng thành phố, Lan trấn trở thành ga đầu mối giao thông đường sắt của mấy thành phố lớn, dần dần được chính phủ phê duyệt chuyển từ cấp huyện lên thành phố, gọi là thành phố Lan, dân chúng thường gọi là Lan Thành.
3 “Ai u! Tiểu Hàm, có bị phỏng không?” Vương Phượng Anh hoảng sợ, tiến lên giật lấy cốc nước trong tay Mạc Tử Hàm. Cô nhẹ nhàng tránh ra, sau đó động tác thong dong đem cốc nước đặt vững vàng trên mặt bàn.
4 Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng mờ ảo chiếu vào căn phòng chật hẹp lộn xộn. Thiếu nữ ngủ say trên giường khuôn mặt bất an, vầng trán dần dần toát ra mồ hôi.
5 Mạc Tử Hàm đứng ở ngoài sân thấy Vương Phượng Anh đang tranh chấp với một người phụ nữ trung niên.
Đứng bên cạnh người phụ nữ là một thanh niên cao cao mặc áo hoa, quần đùi xanh.
6 Nhìn thấy Mạc Quân Bảo ra cửa, Vương Diễm dùng sức bĩu môi. Sau đó vội vàng bước nhanh đến bên cạnh thanh niên: “Đại Ngũ ! Cháu không sao chứ?”
Sắc mặt thanh niên xanh mét lắc đầu, cũng có chút nghi hoặc, hắn không hiểu vừa rồi như đánh vào khoảng không vậy làm sao lại bị đánh bật lại?
Thực mẹ nó mất mặt! Thanh niên chửi thầm trong bụng, quay đầu nói với Vương Diễm: “Thím, cháu thấy tiền này là không đòi được rồi, cháu đi về trước, không ở đây lề mề làm gì.
7 Cuối cùng, sau khi xác nhận thân thể khỏe nhiều rồi thì bà mẹ mới đồng ý để Mạc Tử Hàm ngày hôm sau đến trường.
Bây giờ mới là giữa tháng chín, trường cấp hai của Mạc Tử Hàm mới khai giảng được hai tuần lễ.
8 Nghe xong câu hỏi của Mạc Tử Hàm cô gái liền kinh hoảng.
Cô gái đánh giá Mạc Tử Hàm một lúc lâu từ trên xuống, giọng nói hơi run run hỏi: “Tử Hàm, bạn làm mình sợ rồi?” Nhìn Mạc Tử Hàm hơi mê mang, ánh mắt nghi hoặc, cô khẳng định Mạc Tử Hàm không biết mình.
9 Mạc Tử Hàm thật buồn bực, sao mình lại trở thành thợ sửa chữa vậy?
Cách tan học có 10 phút đồng hồ cô đã sửa được cho ba cái máy tính trong văn phòng, đều là những lỗi vặt, nhưng những lỗi vặt ấy lại làm khó cho mấy vị thầy giáo đấy.
10 Khi Tan học ba người Mạc Tử Hàm, Tần Tiểu Du và Trương Phân cùng nhau ra trường học. Thấy Mạc Tử Hàm tự mình đi về phía giao thông công cộng, Tần Tiểu Du có chút lo lắng nói: “Tử Hàm, mình đưa cậu về nhé.
11 Nhìn người đàn ông tây trang giày da trước mắt và người phụ nữ quý khí bức người kia, khóe miệng Mạc Tử Hàm lộ ra vẻ tươi cười.
Xem ra đây bác ba Mạc Quân Nghĩa của cô.
12 Không ngờ bác ba Mạc Quân Nghĩa vừa đi thì nhà bác hai Mạc Quân Hoa cũng muốn tới thăm.
Bởi vì Mạc Tử Hàm ngày hôm qua ra viện, tin tức mất trí nhớ cũng bởi vậy được truyền mở.
13 Ba người trong sân đều nhìn về phía Mạc Tử Hàm đứng ở cạnh cửa.
Thanh niên kia do dự một chút, Mạc Tử Hàm nâng lên ngón cái chỉ hướng xe vận tải ở cửa, “Mua bán còn chưa mặc cả xong, ghế dựa đã ngồi trên xe tải rồi, chẳng lẽ không tiện xem sao?”
Thanh niên kia nhíu nhíu mày, không biết vì sao nhìn thấy biểu tình Mạc Tử Hàm, trong lòng hiện lên một tia bất an.
14 Làm Mạc Quân Hoa sốt ruột nói chuyện cả một buổi tối, Mạc Quân Bảo thật sự ngây ngẩn cả người.
“Anh hai, anh nói ghế dựa này nhà tôi đáng giá?” Mạc Quân Bảo hồ nghi hỏi.
15 Trong màn đêm tối đen, hai thân ảnh lén lút ngồi xổm trước cửa Mạc gia, một béo một gầy, đã làm nửa buổi, rốt cục cũng vang răng rắc một tiếng rồi dừng động tác.
16 Chủ nhiệm lớp Trần Khả Dương lúc này đi vào phòng học vỗ tay nói, “Tiệc trà trước hoãn lại một chút, tôi nói chuyện này đã. Đại hội thể dục thể thao đã định ở ngày 30 tháng 9, không đến nửa tháng thời gian nữa, bạn học nào muốn dự thi, sau khi tan học đến báo danh cho Lý Lương.
17 Giờ phút này không khí trong viện hiển nhiên có chút khẩn trương, Vương Phượng Anh tức giận đến sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa phòng, Mạc Quân Bảo sắc mặt khó coi ngồi ở một bên, tổng cộng có hai chiếc ghế, trừ Mạc Quân Bảo và cụ lão kia ngồi, còn lại mọi người đều đứng.
18 “Chuyện hôm nay chấm dứt ở đây thôi. ” Mạc Quân Nghĩa vẫn đứng ở trong sân không mở miệng nói chuyện, lúc này lại nói.
“Chú ba?” Lão nhị Mạc Quân Hoa kinh ngạc trừng to mắt, Mạc Quân Nghĩa có ý tứ gì? Bảo bọn họ cứ như vậy quên đi ư?
“Chuyện này, hôm nay đến đây chấm dứt! Ở trước mặt mẹ tranh cãi thành như vậy giống cái gì!” Mạc Quân Nghĩa nhăn mặt nhíu mày, hai tay đút trong túi quần âu phục, ánh mắt phức tạp quan sát Mạc Tử Hàm vài lần, lại mở miệng nói, “Ngày mai chính là mười lăm tháng tám, nhà này còn muốn đoàn tụ không! Chuyện ghế dựa ngày mai nói trên bàn cơm.
19 “Tử Hàm, bạn nói cái gì?” Tần Tiểu Du kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.
Mạc Tử Hàm cầm chén rượu trong tay đặt ở trên bàn, rốt cuộc không có hứng thú phẩm rượu, “Rượu này là giả.
20 Trong phòng, lão đại Mạc Quân Cường và vợ Vương Diễm ngồi ở chủ vị, tuy là lão tam Mạc Quân Nghĩa mời khách, nhưng số ghế sắp xếp rất chú trọng.
Dưới tay là lão nhị Mạc Quân Hoa và vợ Lý Ngọc, xuống nữa mới là vợ chồng Mạc Quân Nghĩa và Thẩm Đồng Vân, để lại hai vị trí không phỏng chừng là cho vợ chồng Mạc Quân Bảo.
Thể loại: Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Nữ Cường
Số chương: 25