21 Bà cụ mặc một áo sơmi sạch sẽ màu xám, phía dưới là chiếc quần dài cũng màu xám, đầu đầy sợi bạc vén ra sau đầu, trên gương mặt khô gầy không có một tia biểu tình gì, có vẻ bà ăn nói rất có ý tứ.
22 Bởi vì lúc ở đó vẫn chưa ăn cơm, cả nhà Mạc Tử Hàm về nhà, Vương Phượng Anh thu xếp ở trong sân nấu cơm.
Mạc Tử Hàm hỗ trợ mang cái bàn ra bày ở sân, Mạc Quân Bảo thì chuyển chiếc ghế nhỏ ngồi ở cửa sân hút thuốc, thần sắc rất đắc ý, tựa hồ hôm nay trận gia yến này không làm cho ông tâm tình không khoái.
23 Mạc Tử Hàm gật đầu, người kinh doanh lâu năm như ba Tần Tiểu Du, bình thường đều nhập hàng tại xưởng, có thể giảm bớt khâu kiểm nghiệm này. Lần này gặp được công ty, ít nhất biểu hiện theo như lời ba Tần Tiểu Du thì là một công ty lớn chuyên về rượu, cộng thêm ba Tần Tiểu Du uống rượu không xảy ra vấn đề gì, giá kinh tế lợi ích thực tế, thế này mới quyết định ký hợp đồng.
24 “Tử Hàm!” Tần Tiểu Du thở gấp đuổi theo sau, “Bạn đi nhanh như vậy làm gì! Vừa rồi thật sự là hết giận!”
Mạc Tử Hàm nhếch môi cười, “Mạc Đoan tính cách quái đản thô bạo, bệnh công tử quá mức nghiêm trọng, nếu không ăn chút mệt, chịu chút giáo huấn, về sau không chừng xông ra cái tai họa.
25 “Đừng gọi tôi là Bác cả!” Mạc Quân Cường hừ lạnh một tiếng, một nhà lão tứ là cái thá gì vậy! Dựa vào cái gì dám đánh con của hắn!
Mạc Quân Bảo đứng lên, quay đầu trừng mắt nhìn Mạc Tử Hàm hỏi, “Sao lại thế này?”
Mạc Tử Hàm lãnh đạm liếc nhìn Mạc Đoan một cái, “Bác cả tìm tới cửa, sao không hỏi xem con ông làm chuyện ngu xuẩn gì?”
Nghe lời ấy, Mạc Quân Cường sửng sốt, vừa biết Mạc Đoan bị Mạc Tử Hàm đánh thành bộ dáng này, hắn nổi trận lôi đình không hỏi một tiếng tới thẳng đây khởi binh hỏi tội
Mạc Đoan khó chịu cúi đầu không dám nói lời nào, hôm nay hắn ở trường học nói lời kia quá khó nghe, nếu thực sự nói ra đây, lão ba hắn sẽ không tha cho hắn.
26 Không ai biết thứ kia đã hoàn toàn biến mất ở thế giới này. Mà biến mất không có nghĩa là diệt vong, có lẽ nó đại biểu cho sự hồi sinh.
Giờ phút này, khoảng cách Bạch Tử Dụ và Mạc Tử Hàm gặp nhau, còn lại thời gian không đến 30 giờ.
27 Trong quán thiêu nướng cơ bản đều là một ít học sinh, sau khi kết thúc buổi học tụ tập nhau lại tới ăn đồ nướng, chờ màn đêm buông xuống thì tự về nhà.
28 Mới vừa đi vào sân, Vương Phượng Anh vội vã từ trong phòng đi ra, “Tử Hàm à, sao về trễ như vậy?”
“Cùng Tiểu Du ở bên ngoài đi dạo một lát” Mạc Tử Hàm mở miệng đáp.
29 Rốt cục thì sự tình nháo lớn. Khắp khu nhà trệt, trước mắt chỉ còn lại một hộ nhà Mạc Tử Hàm thôi, nghe nói một hộ khác đã chuyển đi từ ngày hôm qua rồi, chính phủ thủ đoạn ti tiện kinh người.
30 Mạc Tử Hàm ánh mắt nghi hoặc hỏi, “Dưới gốc cây có cái gì ạ?”
Cụ bà gật gật đầu, tự mình vào sân cầm lấy cái xẻng, dùng sức xúc hai phát thì không xúc nổi nữa.
31 “Tử Hàm ở lại, các ngươi đi ra ngoài trước đi. ” Thanh âm của Mạc Quân Nghĩa vẫn như trước trầm ổn có lực, không bởi vì trọng thương mới khỏi mà lộ vẻ mỏi mệt suy sút.
32 “Có ý gì?” Vương Phượng Anh và Mạc Quân Bảo song song sửng sốt, đối với lời nói của Mạc Quân Nghĩa hiển nhiên không thể lý giải thấu triệt.
Người đó nằm ở trên giường ngưỡng mặt cười nói lặp lại, “Tôi là muốn cảm tạ Tử Hàm đã cứu mạng tôi!”
“Cứu mạng?” Hai vợ chồng trăm miệng một lời hỏi.
33 Tầm mắt của một phòng người lại tập trung trên người Mạc Tử Hàm.
Cô âm thầm nhíu mày, xem ra cô hối hận cứu Mạc Quân Nghĩa không phải không có nguyên nhân.
34 Cơ hồ là giây tiếp theo người áo đen kia ôm cổ tay hừ thảm một tiếng, máu tươi xẹt qua chân trời pha lẫn với mưa gió ẩm ướt rơi xuống mặt đất.
Cùng với tiếng vang thanh thúy của chiếc dao gọt hoa quả rơi, một thân ảnh nho nhỏ mặc đồng phục chậm rãi đi ra mái hiên, đứng ở trong màn mưa.
35 “Vẫn là câu nói kia, có một số việc biết càng ít càng tốt, không phải sao?” Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng cười, trên mặt còn thiếu chút huyết sắc, ẩn ẩn lộ ra một chút tái nhợt.
36 Nhắc tới Hoàng Bột Nam, đích thật là nhân vật lớn.
Mười mấy năm trước đây, đường dây vận chuyển huyện Thanh Dương còn chưa hoàn toàn khởi động, Hoàng Bột Nam này dựa vào chính mình mua một chiếc xe con second hand, mỗi ngày chờ ở trước nhà ga đón khách đưa đường dài kiếm tiền, đón khách này đương nhiên không thể chỉ là một người, mà là nhiều khách.
37 Phòng ở này là của cụ bà, ký tên cũng nên là cụ bà đi ký, lấy tiền cũng là cụ bà đi lấy, liên quan gì tới Mạc Quân Bảo hắn chứ?
Mạc Quân Bảo nghe Mạc Tử Hàm nói xong cũng phản ứng lại, bất chấp nhìn Mạc Tử Hàm, vội vàng xoay người nói cụ bà, “Mẹ à, sáng mai còn bồi mẹ đi kí tên nha?”
Cụ bà hừ một tiếng không để ý đến hắn.
38 Hoàng Bột Nam tựa hồ cố ý kéo tầm mắt đến trên người Mạc Tử Hàm, ánh mắt đó làm cho Mạc Tử Hàm không thoải mái.
Cô lẳng lặng ngồi một chỗ, trên người mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, hai má nhỏ gầy, ánh mắt thật to, mái tóc đen buộc ra sau đầu thành một cái đuôi ngựa.
39 “Ăn mày thối! Mẹ nó không phải dựa vào mở cái xe cũ làm giàu sao, đắc ý cái gì!” Mạc Quân Bảo đứng dậy hung hăng xì một tiếng khinh miệt về phía cửa!
“Người ta đi rồi anh mới giỏi thế!” Sắc mặt Vương Phượng Anh cũng không dễ coi, bà đứng lên thở dài, “Tử Hàm à, đỡ bà nội con lên lầu nghỉ ngơi trước, nếu chưa ăn no, lát nữa mẹ đi mua cặp lồng cơm lên cho con.
40 Xe vừa mới chạy đến cửa trường học, Mạc Tử Hàm nhìn thấy Tần Tiểu Du đeo túi sách từ đối diện đường cái đi tới, bởi vì ngồi cạnh cửa sổ, Tần Tiểu Du cũng đang nhìn thấy Mạc Tử Hàm.