1 Ta tên là Trình Mộ Dung, nhủ danh là “Liễu Liễu”, bởi vì phụ thân nói người đã trông mong rất lâu mới có được ta, cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện, cho nên mới gọi ta là Liễu Liễu ( Liếu Liễu tức là toàn thành, ý chỉ là đã toàn thành tâm nguyện)Ta là tiểu thư duy nhất của gia tộc đệ nhất Danh y trong chốn võ lâm, Trình gia, không hề thất truyền, gia gia (ông nội) của ta, phụ thân của ta đều là danh y.
2 Năm ta tám tuổi, các ca ca bên ngoại tổ phụ muốn đi Mạc Bắc du lịch, sẵn dịp đi ngang qua Bắc Kinh. Nhà ngoại ta là danh gia vọng tộc trong chốn võ lâm – Mộ Dung thế gia.
3 Sau khi trở lại kinh thành, thật sự là ta có muốn tránh cũng không tránh khỏi bị trách cứ một chút, nhưng mà ta chỉ cần ôm Hoàng đế ca ca, cúi đầu sám hối rồi thêm một chút làm nũng, ngay lập tức có thể biến nguy thành an.
4 Những ngày sau đó ta lúc nào cũng lo sẽ bị hoàng hậu trả thù, nhưng đâu ai ngờ nàng đối với ta càng ngày càng thân thiết. Ta tự nhiên nhớ tới lời cha ta nói: không có việc gì tự nhiên lại xum xoe, chắc chắn có mưu đồ xấu.
5 Vì ta tới nhà của ngoại tổ, cho nên hiện tại ta gọi là họ Mộ Dung Trình. Từ sao khi biểu tỷ lấy chồng, bọn hắn vẫn luôn hằng ngày mong ngóng ta, vừa trông mong thì ta xuất hiện.
6 Ta luyện võ tư chất không bằng nương, lại sợ chịu khổ, hơn nữa bị mọi người nuông chiều, bởi vậy võ nghệ của ta rất là yếu kém. Phụ thân nói, hy vọng ta đi ra ngoài nhiều sẽ học hỏi được thêm kiến thức, học hỏi thêm kinh nghiệm, hi vọng sẽ phát sinh nhiều chuyện để đánh nhau với đám tà đạo, không cần hại người, chỉ cần tự bảo vệ mình được.
7 Hắn lôi kéo ta đi ra khỏi nơi này bằng 1 khe hở nhỏ, lúc này đã là xế chiều, mặt trời đã ngã về tây, chung quanh tuyết trắng mờ mịt, ngay cả 1 bóng ma quỉ cũng không thấy.
8 Tuyên Đức năm thứ chín, cuối cùng ta cũng đã hạ quyết tâm, đi về kinh thành. A Thát cũng đi theo nhưng mà ánh mắt ngày càng đau thương. Ta nghĩ đến hoàng đế ca ca, dù sao thì ta cũng đã quyết tâm rồi.
9 Tất cả người thân của ta từ khắp mọi nơi đều đã trở về bên ta. Nương đã sớm giả chết ly khai triều đình, mấy năm nay luôn cùng phụ thân ở bên ngoài đi du ngoạn, nhưng mà đã nửa năm nay bọn họ cũng chưa đi ra ngoài.
10 Từ lúc phá vỡ cấm kỵ, A Thát đã tận dụng hết thảy mọi cơ hội có thể cùng ta thân thiết. Nhưng mà ngại vì trên đường đi điều kiện sinh hoạt không được tốt, bên cạnh còn có các caca, mỗi lần hắn chỉ có thể hôn lướt qua môi ta, mỗi lần như thế đều bị các ca ca cười nhạo rất nhiều.
11 Tới ngày mười lăm, chúng ta đi tới tòa miếu kia. Chỉ lát sau, một tiểu đội binh lính Mông Cổ đi tới dọn dẹp đường sá, một chiếc xe ngựa hoa lệ đi đến, dừng lại trước cửa miếu.
12 Quần áo trang sức của ta không cần phải nói, đủ loại kiểu dáng, hết sức xa hoa. Còn có những thứ khác nữa, ví như tách ta dùng cũng có tới 8 cái, tách lưu ly để súc miệng (BB : tách lưu ly là tách thủy tinh, thời đó rất là quí nha, quí hơn tách vàng tách bạc a…), tách sừng tê giác để uống nước trong, tách quan diêu là để uống Hồng Trà, tách Tử Sa để uống Trà xanh, tách Ngà Voi để uống Trà Lài, tách Ngọc Bích để uống Tham Trà, tách Kim Bôi để uống Mật Thủy, tách bạc để uống thuốc.
13 Ta trốn ở trên một nhánh cây gần đó, che miệng cười trộm. Lúc ong vò vẽ ngoan ngoãn về tổ, A Thát có vài lần nhìn về phía nhánh cây nơi ta đang trốn, rồi nhanh chóng chỉ huy mấy binh sĩ khiêng tên Cái nắp chỉ còn sót lại một hơi thở kia đi, Thác Nhã phu nhân lòng đau như cắt khóc lóc đi theo.
14 Cái loại tươi cười kia không còn nữa mà Hoàng đế ca ca cũng sớm đã không còn nữa. Kỳ thật ta rất thích Hoàng đế ca ca cười như vậy, nụ cười của người có biết bao hàm nhiều ý nghĩa và chỉ có mình ta biết, đó là bí mật của ta và Hoàng đế ca ca, ngoài ra không còn ai biết bí mật này.