1 "Này, mình hỏi cậu. . . Cả thành phố S này, gen của người đàn ông nào là tốt nhất? Tuổi tác không chênh lệch với mình quá nhiều là được!"
"Còn cần phải hỏi sao, đương nhiên là cậu hai nhà họ Lệ - Lệ Quân Đình.
2 Đau nhức đau nhức đau nhức. . .
Cơ thể Nguyễn Manh Manh lúc này mới cảm thấy vô cùng đau nhức, tay chân như nhũn ra, nơi nào đó lại càng đau đớn ê ẩm hơn, không biết dùng từ gì để hình dung.
3 Bảng khai báo tài vụ cô vừa nhìn đã muốn ngất, nhưng điều đó không có nghĩa là ở các phương diện khác cô đều yếu.
Tốt xấu gì Nguyễn Manh Manh cô cũng thi đỗ trường cao trung uy tín, học sinh năng khiếu của trường thể dục tốt nhất thành phố.
4 "Tần Phương, cô đừng có quá phận, đây là phòng của chị tôi, nếu cô dám động vào thì đừng trách tôi không khách khí. . . "
Trong lời nói của Nguyễn Manh Manh tràn ngập sự uy hiếp, Tần Phương cùng Nguyễn Kiều Kiều đều có thể nghe ra.
5 "Mày. . . Nguyễn Manh Manh, người phụ nữ chết tiệt này, ai cho phép mày khóa cửa phòng lại hả. . . "
Tần Phương mới vừa hò hét đám người làm kia xong, xoay người lại vừa lúc thấy Nguyễn Manh Manh đang khóa cửa phòng lại.
6 Bệnh viện trung tâm thành phố, ngoài cửa phòng phẫu thuật.
"Ba. . . "
Một bàn tay nặng nề không chút lưu tình tát lên mặt Nguyễn Manh Manh.
"Mày.
7 Chương 7: Vu oan hãm hại 3
"Ba. . . Con, con đứng ở phía sau, quả thực cũng không nhìn rõ cho lắm. . . " Khuôn mặt nhỏ nhắn nhu thuận của Nguyễn Kiều Kiều lúc này có chút tái nhợt.
8 Rõ ràng là bọn họ đánh cô, Nguyễn Manh Manh cô cùng lắm chỉ là phản kháng một chút, lại bị một câu nói của Nguyễn Kiều Kiều biến thành tội ác tày trời.
9 Nguyễn Manh Manh nhìn chằm chằm thân ảnh của Nguyễn Triệu Thiên, trầm mặc không nói gì, cúi đầu rời khỏi.
Không ai phát hiện, cô cứ rời đi như vậy.
10 Một thân ảnh xinh đẹp động lòng người hiện lên trong gương, thiếu nữ tựa như búp bê xinh đẹp.
Cô có làn da trắng nõn, đôi môi anh đào, một đôi mắt long lanh như sương mai, đẹp đến không biết phải dùng từ gì để hình dung.
11 Trong lòng Nguyễn Manh Manh như bốc hỏa.
Thì ra thời gian cô vào đây lâu như vậy, vẫn luôn sợ cậu hai nhà họ Lệ hỏi tội gì gì đó.
Kết quả, đối phương căn bản không thèm để cô vào trong mắt, tất cả chú ý đều dồn lên đống văn kiện trước mặt?
Vậy cô vì cái gì mà phải thấp thỏm lo sợ nữa chứ, vì vậy Nguyễn Manh Manh không nhịn được liền mở miệng: “Anh Lệ, anh…”
“Câm miệng.
12 Mãi đến lúc này, Nguyễn Manh Manh mới hiểu được.
Trách không được vừa rồi cô lại hiểu lầm người đàn ông trước mặt này là người đã quan hệ cùng cô tối qua.
13 Phản ứng của Nguyễn Manh Manh, tất cả đều nằm trong dự liệu của Lệ Quân Ngự.
Anh khẽ nhíu mày, trong con ngươi lạnh lùng hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn đối với chuyện này.
14 - Tôi. . .
Hô hấp của Nguyễn Manh Manh thoáng chậm lại.
Cô cúi đầu, che đi nỗi thất vọng nơi đáy mắt, tự nhắc nhở bản thân:
- Không muốn. .
15 Đến lúc này Lệ Quân Ngự mới thả cô gái trong lòng xuống.
Nguyễn Manh Manh còn chưa kịp đứng vữn thì sau lưng đã truyền đến một âm thanh trầm thấp thúc giục:
- Đi vào!
Anh đứng sau lưng cô, chống một cánh tanh lên cửa.
16 Nghe xong Lệ Diệu Dương, trong lòng Nguyễn Manh Manh cảm thấy rầu rĩ.
Cô biết, Nguyễn Triệu Thiên là ba ba tốt, nhưng cũng không phải là người chồng tốt.
17 Lầu hai biệt thự, trong phòng ngủ xa hoa trang nhã lại tràn ngập mùi vị thiếu nữ, Nguyễn Manh Manh đang vạn phần ảo não nhào vào trên giường công chúa mềm mại, ôm gối lăn lộn.
18 "Manh Manh, con và Quân Ngự hợp nhau là tốt rồi. . . Chú còn sợ gương mặt của thằng nhóc Quân Ngự này sẽ dọa sợ con. Vừa nãy nghe các con náo nhiệt ở trên lầu, lần này chú rốt cục yên tâm.
19 "A Triệt, Tiểu Tỳ. . . Hai người các con lại đây, ba giới thiệu cho các con. " Ở trước mặt Nguyễn Manh Manh, biểu cảm Lệ Diệu Dương không nghiêm túc giống bình thường, ngữ điệu nói chuyện với hai đứa con trai cũng thay đổi rất ôn hòa.
20 Hít. . .
Nghe được tin tức Lệ Quân Đình đã sớm rời khỏi, Nguyễn Manh Manh không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thực cô rất hồi hộp, ngoài mặt không nhìn ra, kỳ thực trong đầu vẫn có chút căng thẳng.