1 Phía trước cửa sổ mưa rơi xuống đất tí tách lộp độp, thời tiết cứ mưa dầm kéo dài đã một ngày. Lương Tâm Ảnh ngồi bên cửa sổ, những giọt mưa chảy xuống, đầu ngón tay vô tình vẽ trên làn sương mờ mờ trên tấm kính, thẳng đến khi kính cửa sổ tràn ngập, tràn ngập một cái tên duy nhất – Nhậm Mục Vũ.
2 Mưa, vẫn còn đang rơi… Về nhà, Nhậm Mục Vũ trước pha nước ấm để tắm, thả lỏng thân thể mệt mỏi cả ngày, nhưng không để chính mình thoải mái trong bồn tắm lâu, mặc áo ngủ sạch sẽ, lau mấy chỗ ướt rồi trở lại phòng làm việc, mở tài liệu vừa mang từ bệnh viện về, tập trung tinh thần kiểm tra lần cuối.
3 Không hề có anh. Chia tay ngày đầu tiên, nhận ra anh là người đàn ông tốt hiếm có. Không có ý chí, nhung nhớ những ngày anh còn ở bên cạnh. Chia tay tháng thứ nhất, nhận ra anh vẫn đang ở trong lòng.
4 Anh bây giờ, nên làm cái gì? Có năng lực làm cái gì? Suốt 1 tháng, đây là câu hỏi xuất hiện thường xuyên nhất trong tâm tình mờ mịt của Nhậm Mục Vũ. Có mấy buổi sáng sớm, anh vẫn theo bản năng, ra khỏi cửa mới sực nhớ nhìn chằm chằm vào 2 phần đồ ăn sáng trên tay.
5 “Vũ, anh xem, tiệm cafe này trang hoàng thật ấm áp!”. “Ừm”. Anh nhấp một ngụm cafe Cappuchino thơm nức. “Cafe cũng rất ngon”. “Vũ, tương lai em cũng muốn mở một tiệm cafe như vậy, gọi là Tâm Vũ đi?”.
6 Thật sự không thể không có anh, thì tìm anh trở về đi, làm gì phải khó xử chính mình… Phải không? Cô luôn tự làm bản thân khó xử ư? Tưởng cái mình muốn không phải anh, tưởng có thể theo đuổi 1 tình yêu tốt đẹp hơn, nhưng ngày qua ngày, tâm càng mờ mịt bất lực.
7 Thiệu Quang Khải vốn muốn xin phép ở bên chăm sóc cô, nhưng cô kiên trì phản đối, anh ta đành phải ngoan ngoãn chờ tan tầm mới trở lại. Anh ta sẽ mang cho cô chút hoa quả và thuốc bổ, nói bệnh nhân cần ăn nhiều đồ ăn dinh dưỡng, nhưng cái anh ta gọi là “đồ ăn dinh dưỡng” đều đầy mỡ ngấy làm cô — muốn nuốt vô chi bằng kêu cô thắt cổ.
8 Ngày sau hôm xuất viện, Nhậm Mục Vũ đến nhà cô, là để trả lại Luck. Khi đó, cô đang chuẩn bị đi làm. Anh chưa đi đến cửa, liền đứng ngoài, cô cũng không có can đảm mời anh vào nhà, xuất viện ngày đó – cô đã hiểu anh từ chối mình… “Sao không nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa?”.
9 Hôm nay, cô đến công ty nộp đơn xin thôi việc. Công ty có chế độ của công ty, đương nhiên không thể nói đi là đi, ít nhất phải làm tới cuối tháng. Cho nên, cô vẫn có trách nhiệm làm hết công việc của 1 ngày, chăm chỉ tới giờ tan tầm, mới chạy vội đến bệnh viện tìm anh.