1 “Chủ nhân! Thuộc hạ nghe có tiếng hét?” – Đỗ Kỳ phi thân đến đứng cách bờ sông khoảng ba thước, cúi đầu hướng Thần Vũ vẫn đang ngâm mình dưới sông, thấp thỏm hỏi.
2 Nằm ngay vị trí biên giới của Long Quốc và Thiên Quốc là một khu rừng rậm. Trong khu rừng ấy có một cây cổ thụ rất to. Những cành cây lớn nhỏ kết vào nhau thành các tán cây vững chắc xếp dần từ thấp đến cao.
3 Đoàn người của Đỗ Kỳ sau ba canh giờ đã đến Đông Ninh Thành.
Đây là một trong tứ đại thành của Thiên Quốc, đặc biệt nhộn nhịp. Lái thương từ các vùng lân cận hoặc các quốc gia khác thường xuyên tới đây để mua bán trao đổi hàng hóa.
4
Tiểu Thiên nhận ra hắn, nhưng hắn thì không. Trong lòng nàng chắc chắn mười phần như vậy mới tự tin cùng hắn mắt đối mắt. Nam nhân này có ánh mắt thật khiến người khác phải dè chừng, thâm sâu khó lường, mông lung khó đoán.
5 Ám vệ của Thần Vũ ẩn nấp xung quanh lần đầu thấy được một người gan to bằng trời chỉ biết đồng loạt nhìn nhau. Không những tiếp xúc thân mật với Hàn vương gia lại còn hùng dũng hiên ngang tuôn lời lẽ ra như suối.
6 Hắc y nhân đang quỳ bên dưới nghe âm thanh từ phía trên ập đến liền vội vàng cúi sát đất:
“Thuộc hạ đáng chết!”
Nam nhân nhàn nhạt cười rồi phẩy tay: “Ra ngoài! Trượng hình năm mươi!”.
7 Mạc Ngọc Hàn mày kiếm nhíu lại, ánh mắt như hắc thạch loang loáng ẩn hiện tia lo lắng. Nếu quả thật Tuyết Nhi ngay tại hồ Hà Tiên gặp trận giao đấu, không biết sẽ sợ hãi mà bỏ đi đâu rồi.
8 Nam nhân lạ mặt dựa người vào cạnh bàn, chân bắt chéo, tay khoanh lại quan sát Tiểu Thiên. Khi thấy kẻ trong phòng bắt đầu nhận thức được sự hiện diện của hắn, mới đưa ngón tay lên miệng khẽ kêu: “Suỵt”.
9
Trên đường Nhiên Thanh đến Chiêu Cung đi ngang qua một con sông lớn. Nàng tuy gấp gáp nhưng vẫn khựng lại vì tiếng kêu cứu yếu ớt của một đứa bé. Nhìn cánh tay chới với giữa dòng sông, Nhiên Thanh vội vàng lao xuống nước cứu người.
10
Tiểu Thiên đứng giữa đường càng nghĩ càng cảm thấy nàng cải nam trang là quyết định sáng suốt. Nếu không chỉ e cũng sẽ có người có ý đồ xấu với nàng, lúc đó chưa biết chừng Nhiên Thanh cũng phải nhờ người tìm nàng giống như tiểu cô nương trên bức họa kia.
11 Thái độ của Thần Vũ hoàn toàn không còn điềm tĩnh như vốn có. Hắn đứng bật dậy dùng hai tay giữ chặt người Tiểu Thiên hỏi dồn: “Đệ biết? Đệ thật sự biết?”
“Không không” – Tiểu Thiên thấy phản ứng tràn đầy hy vọng của Thần Vũ liền vội vàng xua tay đính chính – “Ta chỉ cảm giác đã nghe đến, tên Đỗ Kỳ kia lại hiểu thành ta có thể biết”.
12 “Không thể nào! Tại sao huynh phải hại ta?” – Tiểu Thiên xua tay. Rõ ràng hắn vẫn không muốn cho nàng theo, nói như vậy để nàng sợ hãi mà tránh hắn ra à? Dùng đầu gối nghĩ cũng biết nàng so với hắn chỉ hơn về nhan sắc, tất cả mọi thứ còn lại đều kém hắn, hắn muốn hại nàng cũng không có động cơ.
13 Thanh âm phát ra vô lực, nhanh chóng trôi theo gió…
Liệu Thiên Nhi có còn ở đó đợi hắn?
Nàng lớn lên sẽ có dung mạo thế nào?
Nàng có nhớ hắn không? Có đi tìm hắn không?
Nếu hắn vì không nhận ra nàng, nàng cũng không nhận ra hắn mà vô tình lướt qua nhau, vậy hắn phải làm thế nào mới tốt?
Hắc mã bên cạnh Thần Vũ dường như thấu hiểu nỗi lòng chủ nhân, liền hí lên vài tiếng, dùng mũi huých huých vào vai hắn ra chiều an ủi.
14 Gặp Thiên Tuyết, Thần Vũ mới biết hóa ra cuộc sống thật thú vị. Trái tim hắn được thái dương chiếu khắp mọi ngõ ngách, trở nên ấm áp trước nay chưa từng có.
15 Tiểu Thiên tranh thủ thời gian vài ngày còn lại ở Đông Ninh thành đi ăn thật nhiều món ngon đặc sản nơi đây. Nàng rủ theo Đỗ Kỳ nhưng hắn lại dứt khoát từ chối, bảo rằng bận việc.
16 Tiểu Thiên đằng hắng vài tiếng. Còn không phải nàng sợ giang hồ hiểm ác, sợ buồn chán một mình thì đã không chịu đứng dưới mái hiên của người khác. Bây giờ đứng rồi, không thể không cúi đầu.
17
“Vương gia! Bọn họ hẹn gặp ở Tầm Vu Thành” – Đỗ Kỳ khom người bẩm báo.
Liếc thấy Thần Vũ nghe xong vẫn không chút động tĩnh, chỉ chăm chú ngắm hoa mai vừa nở, hắn sốt ruột hỏi thêm một câu:
“Có phải chúng ta nên đề phòng một chút, thuộc hạ e là…”
“Không cần!” – Thần Vũ nhàn nhạt lên tiếng – “Lần này không giống lần trước, bọn họ không có ác ý.
18 Tiểu Thiên đứng trước hắc mã còn cẩn thận cách nó một khoảng, trong lòng có chút hồi hộp. Nếu con ngựa này có linh tính thì nhất định phải lấy lòng nó.
19 Trên tầng một, Mạc Ngọc Hàn ung dung quan sát ba người dưới sảnh. Đến lúc nghe thiếu niên anh tuấn bên cạnh Thần Vũ mạnh miệng như vậy, đôi mắt hắn lóe lên tia hứng thú rồi bật cười thành tiếng.
20 Tên béo Nhị Vương trợn trừng mắt, hai con ngươi to như hai con ốc bươu đảo một lượt xung quanh hắn, rồi lại há hốc mồm nhìn xuống tên thuộc hạ nằm chết nhăn răng.