1 Tìm được một khu nhà cho thuê, phòng ở tít trên lầu 5, lại không có thang máy. Đành chịu, tiền trong túi có hạn, từ đây phải tiêu xài nhẹ tay chút mới có thể sống sót đến ngày lãnh lương.
2 Người phụ nữ trung niên với mái tóc nâu, những loạn tóc xoăn dài được buộc lại rất gọn gàng, thân hình hơi gầy làn da trắng mịn ngước lên nhìn cô rồi mỉm cười.
3 Đi loanh quanh một hồi, cũng tránh được không ít bảo vệ, giờ cả hai đang đứng trước một căn phòng, cánh cửa thật lớn trang trí cũng thật xa hoa. Hàn Cách tiến đến gõ cửa.
4 Nhược Thi hoảng sợ không ngờ mình cũng mạnh tay thật, cô ngồi bẹp xuống đất cúi mặt nói – “Tôi … xin tha cho tôi! Tôi rất sợ … tôi chỉ mới 16 tuổi thôi! Tôi vì cần tiền chữa bệnh cho người nhà nên mới làm việc này, nhưng nhưng tôi rất sợ!” – Lạy trời cầu phật xin phù hộ cho tính người của hắn bộc phát!Hạo Thần thần sắc lúc này lạnh băng, tại sao Linh đưa ình cô bé mới 16 tuổi, khỉ thật, đùa cái gì với mình.
5 Nhanh tay mở cửa ra, đứng im nhìn thân ảnh ngoài cửa, cô chau mày lại có cảm giác thật chán ghét – “Sao anh biết chỗ này? Đến làm gì?”“Để anh vào nhà, anh có chuyện cần nói với em và Tô tiểu thư”Cả 3 người cùng ngồi trên sofa, không khí thật ngột ngạt.
6 “Tên chết tiệt” – Cô không muốn nói nhiều với tên này chạy nhanh về phía cửa, nhưng hắn nhanh hơn nên đã tóm chặt cô lại. “Đi đâu mà vội? Còn làm bộ thẹn thùng sao?” – Hắn kẹp chặt cô trong ngực mình.
7 Di Hân vội vã đến dọn dẹp phần thức ăn bị dính sữa, chuẩn bị thêm 2 phần ăn mới. Hạo Thần thì rút hai ba cái khăn trong hộp lau lau mặt – “Phản ứng không tồi”.
8 “Chuyện gì mà vẻ mặt cậu nghiêm trọng vậy?” – Cách Cách hỏi mà miệng vẫn không ngừng nhai miếng bánh ngọt. “Cách Cách! Quan Hạo Thần là người thế nào vậy? Hắn có thể nắm hết mọi chuyện trong tay sao?”“Sao hỏi về cậu mình? Không lẽ đã để ý cậu?” – Cách Cách lườm cô“Cái miệng cóc của cậu! Mình chỉ là thấy vụ án của mình được giải quyết quá nhanh gọn nên thấy tò mò thôi”“Thật ra, cậu mình trước đây bị liên quan nhiều tội lắm, nhưng đều thoát khỏi, bạn cậu mình toàn những nhân vật nổi tiếng như cậu biết đấy, luật sư, bác sĩ, cảnh sát, toàn những nhân tài, còn có Thiên La luôn bôn ba bên ngoài vì cậu nữa.
9 “Anh … đừng như vậy!” – Cô biết lúc đưa ra điều kiện rõ ràng là cô dùng sai vài từ thành ra bây giờ bị chiếm tiện nghi vầy nè, nhưng cô vẫn tin là hắn sẽ không tiến xa thêm nữa, trong lòng cô giờ chỉ sợ có người bước vào thì cô mặt mũi nào mà gặp ai.
10 Bar Tư Hoàng. Khác hẳn với Bar Lạc Hoa yên ắng, thì nơi đây thật ồn ào náo nhiệt, nhìn quanh thì loại người nào cũng có. Một đám công tử ăn chơi thì đứng tụ lại dưới sân khấu xem các vũ công múa thoát y, những người trung niên thì ngồi ịch một chỗ để mấy cô gái nhìn như mấy con bạch tuột quấn vào người mình.
11 Hắn muốn làm lơ nhưng ánh mắt cô làm hắn hơi siêu lòng – “Các người nghĩ đi, sau này còn tái phạm, không ai xin được đâu. ”Bọn người làm đều thở ra, cảm thấy kinh hỉ vì cuối cùng cũng hít được hơi thở của “con người” trong căn nhà này.
12 Cách Cách bĩu môi – “Kệ em, không cần anh quản. Cũng đâu phải anh trả, hay anh đau lòng dùm túi tiền người ta”Nghe vậy Thiên La hiểu cô đang giận, nên không nói nhiều nữa.
13 Cảnh tượng trước mắt thật ngoài sự dự đoán của Hạo Thần, ngay cả Thiên La và những vệ sĩ khác cũng đứng ngây ngốc. Nhược Thi một tay cầm đùi gà, một tay cầm lon coca, ba con gián thối thì ngồi bẹp một chỗ như đợi Nhược Thi sai bảo, nhìn thoáng qua cứ như là đàn chị và mấy tên tay sai vậy.
14 Mẹ Thi vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn thẳng mẹ Thần nói – “Phiền cô ăn nói cẩn thận, cái gì mà lại có liên quan đến con gái tôi, nó hiện không có nhà, cô có gì thì cứ nói thẳng”Mẹ Thần uống một ngụm trà rồi nói – “Vậy cô không biết con gái cưng của cô đang là tình nhân của con trai tôi sao?”Qua điều tra thì mẹ Thần biết được Nhược Thi là con gái của người bạn học cũ, người bạn mà bà chưa bao giờ muốn gặp lại.
15 Linh nâng người ngồi dậy, nói - “Khi những tên bắt cóc đưa tờ giấy liên lạc cho chị, chị đã phân vân rất nhiều, chị rất muốn lập tức chạy đến nói với Hạo Thần, nhưng lại không có can đảm, chị sợ sẽ thấy anh ấy lao đi cứu em.
16 Ngày hôm sau, nói là làm ngay, cô để lại một lá thư, nội dung đại loại là đừng lo cho con, một thời gian sau con sẽ về. Còn lại cô không liên lạc với bất kì ai, điện thoại cũng tắt.
17 Đầu dây bên kia, giọng Linh run rẩy, cô vừa khóc vừa nói gì đó Hạo Thàn cố gắng tập trung mới nghe rõ được, xung quanh thì lại rất ồn ào. “Ở bệnh viện nào? Được rồi đừng sợ, anh sẽ đến ngay.
18 Bên trong phòng làm việc của vị bác sĩ trung niên, ông thần sắc đã thay đổi, cơ thể hơi run run vì người phụ nữ đang ngồi đối diện mình. Tay ông lục lọi tìm lại hồ sơ của bệnh nhân, càng gấp thì càng rối, động tác lúng túng làm người phụ nữ chau mày tức giận.
19 “Chuyện này cứ để tôi lo, cô tạm thời không cần nói ra cứ an tâm mà dưỡng thai, tôi sẽ tự thăm dò xem ý kiến Hạo Thần thế nào trước, để tránh nó có quyết định sai lầm với cốt nhục của Quan gia.
20 “Phu nhân, chúng ta đi đâu?” – Nhược Thi ngồi ở ghế sau, tò mò hỏi. Hôm nay sau khi dùng bữa xong, mẹ Thần bảo cô ra ngoài cùng bà nhưng lại không nói rõ là đi đâu.