1 Chương 1 Trường X là trường Đại học có đẳng cấp số một số hai trên toàn quốc. Không chỉ có thành tích học tập cực tốt, về mặt vận động thể thao cũng rất mạnh, nhất là đội tuyển bóng chày, trong các hạng mục thi đấu luôn luôn đoạt vị trí quán quân.
2 Chương 2 Từ đó về sau, Phàn Đức Phong, Lục Vịnh Tiệp cùng Đỗ Thừa Ngạn ba người bọn họ thường thường sau mỗi giờ luyện tập lại hẹn cùng nhau chơi bóng.
3 Chương 3 Đội bóng chày từ ngày có Lục Vịnh Tiệp gia nhập quả thực náo nhiệt không ít. Tính cô vốn cẩu thả, lại thích làm mưa làm gió, mưu mô chuyện xấu cũng rất nhiều, cho nên đội bóng chày ngoại trừ những lúc luyện tập cùng đấu trận cơ bản ra, dưới sự đầu têu của cô, làm rất nhiều chuyện bình thường sẽ không bao giờ làm!!! Cổ động mọi người đến trường tiểu học ở vùng núi xa xôi cùng bọn trẻ đánh bóng chày, giúp đỡ nam sinh trong đội cùng nữ sinh các khoa khác thiết lập quan hệ hữu nghị, còn có lần trước trường đại học quyết định tăng học phí, Lục Vịnh Tiệp tập kết sinh viên cùng khoá với thành viên đội bóng chày lại, cùng nhau đến Bộ Giáo dục đâm đơn kháng nghị.
4 Lúc vào tới hồ tắm, còn có người không chịu buông tha vụ trêu đùa ban nãy, nắm cánh tay A Tiệp. “Ha ha! A Tiệp, cậu đi nhầm hả? Lẽ ra phải theo bọn tớ vào hồ nam mới đúng chớ.
5 Chương 4 Lục Vịnh Tiệp một hơi xông lên phòng trọ trên lầu ba, đó là căn phòng cô thuê bên ngoài sau năm thứ hai đại học. Cách trường học không xa, mà cách ký túc xá của bọn A Đức cũng gần.
6 Chương 5 Trên đường về, ngồi trên xe cô có chút xấu hổ, không biết nên nói gì với A Ngạn. “Em không cần phải vội vã từ chối hoặc quyết định, anh chỉ muốn nói cho em biết cảm giác của anh.
7 Đi ra phòng tắm, cô đến phòng khách đem gối đầu chăn mền trong tủ lôi ra, trải lên trên giường. Làm xong những chuyện này, trong tai cô nghe từ phòng tắm truyền đến tiếng nước, cụt hứng ngồi ở trên giường, ngửa đầu, nhẹ nhàng thở dài.
8 Chương 6 Bữa cơm hẹn tại một nhà hàng trong một câu lạc bộ tư nhân cao cấp. Phàn Đức Phong cùng Lục Vịnh Tiệp mặc dù đến nơi sang trọng như vậy, vẫn chỉ mặc áo phông quần jean như nhau.
9 Tức tức tức tức tức tức tức, tức, tức chết người mà! Bị hôn! Không ngờ dễ dàng như vậy đã bị hôn! Cô mơ ước nhiều năm như thế cũng không dám hành động, cư nhiên lại bị một tên Trình Giảo Kim nửa đường nhảy ra cướp mất một cách vô cùng đơn giản? ! Lục Vịnh Tiệp một đường lôi Phàn Đức Phong ra quán bar, lồng ngực nghẹn cái cục tức! Thật lâu vẫn không thể tiêu tan.
10 Chương 7 Phàn Đức Phong ngồi bên mép chiếc giường lớn mềm mại màu hồng phấn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào TV, cũng không phải xem tiết mục Special mà khách sạn chuẩn bị… là tin tức thời sự thôi.
11 Thấy một giọt mồ hôi nóng hổi từ gương mặt gã dọc theo cần cổ chảy xuống, chui vào lồng ngực cường tráng trên cơ thể đàn ông của gã, cô nàng tiếp tân mặt đỏ hồng.
12 Chương 8 Nếu xét biểu hiện ở bên ngoài thì, cái cách bọn họ ở chung chẳng khác trước đây là bao. . “Nhà em hay nhà của anh?” Tan tầm xong, bọn họ luôn luôn cùng nhau ăn tối, sau đó đến nhà một trong hai người xem bóng, uống bia.
13 Chương 9 “A Tiệp, tối nay em có bận việc gì không?” “Em hả? Không có!” Lục Vịnh Tiệp mỉm cười. A Đức muốn hẹn cô sao? Có lẽ là tới sân vận động luyện bóng chày! Bọn họ cũng đã một hai tuần không được vận động gân cốt rồi.
14 Chương 10 Cô dâu chú rể vừa vào đến khách sạn liền vội vàng đi vào phòng nghỉ của cô dâu dặm lại lớp trang điểm, sửa sang trang phục. A Tiệp cũng vội vã bố trí hội trường, đem khung hình cưới đã phóng lớn đặt trước cửa vào phòng tiệc, lấy kẹo, thiệp cám ơn, sổ ghi tiền biếu, thuốc lá… bày biện lên bàn.
15 Dưới sự hô hào thúc giục của mọi người, chú rể hôn cô dâu đến vài lần, A Ngạn vẻ mặt đắc ý, cô dâu ngược lại xấu hổ đỏ mặt. Có điều, ánh lên trong đôi mắt cả hai, là cùng một thông điệp — đó chính là hạnh phúc.