1 CHƯƠNG 1: XUYÊN KHÔNG. Nàng xuyên không cũng rất đơn giản. Lúc đó bộ dáng nàng khó coi vô cùng. Không hay biết gì cả…. . Cũng không thể nhớ nổi chuyện gì…Nếu có thể được tỉnh lại một lần nữa, nàng nhất định sẽ sống vì chính bản thân mình.
2 CHƯƠNG 2: MẤT TRÍ NHỚCó lẽ vì là người luyện võ, kể từ khi có thể đi lại được, thương thế của Bồ Đào càng ngày càng mau bình phục. Những ngày tháng phải ở trong phòng dưỡng thương, cả ngày nàng chỉ nằm trên giường miên man suy nghĩ, không thì ghé nhìn ra song cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài.
3 CHƯƠNG 3: NGUYỆT YẾN“Bồ Đào a…… Ngươi sợ sâu sao?”Sợ muốn chết……Theo bản năng gật đầu, Bồ Đào kinh ngạc khi thấy Thượng Quan Khâm tươi cười một cách quỷ dị, mỹ nam rút kiếm, dưới tàng cây đào chuyển động thành từng vòng, kiếm khí quét ngang quét dọc, thu kiếm lại, hoa rụng lả tả xung quanh.
4 CHƯƠNG 4: LUẬN VÕThượng Quan Thanh Khuê hai mươi tuổi. Thượng Quan Khâm mười lăm tuổi. Bồ Đào năm tuổi. La Lị – Tuyết bốn tuổi. —————————————Thượng Quan Khâm sờ sờ lên đầu của Bồ Đào, đột nhiên xoay người hướng Thượng Quan Thanh Khuê cúi đầu nói “Thời gian này nội thương của Bồ Đào phát tác rất mãnh liệt, thậm chí quên luôn cả chiêu thức, Khâm đã hết sức chỉ dạy, mấy ngày nay cũng đã khôi phục được mấy thành.
5 CHƯƠNG 5: NỘI CÔNGTrái bồ đào nhỏ lớn lên thành trái bồ đào to. Trái bồ đào to lớn lên thành một chùm bồ đào. Chùm bồ đào chín rụng sẽ cho ra cây bồ đào con.
6 CHƯƠNG 6: SINH NHẬT“…………Ta tên là gì, ta đã không còn nhớ rõ. Nhưng ta còn nhớ kiếp trước mình thích viết nhật ký, viết đến hoa rơi nước chảy, ba mẹ còn cười ta, nói ta mới còn học sinh mà đã yêu sớm, ba còn lén đọc…………”“…………Ba mẹ tên gì, ta cũng không còn nhớ rõ…… Vốn ta cũng không nhớ sinh nhật của bọn họ, trước kia còn lưu ý hỏi qua, nhưng lại không tài nào nhớ được, hiện giờ ngay cả hình dáng bọn họ thế nào ta cũng nhớ không nổi…………”“…………Thời trung học ta học hành không tốt, thầy giáo không thích ta, ta cắn răng, liều mạng học như điên để đạt điểm cao trong kỳ thi năm đó, thầy giáo cũng không còn dám xem thường ta nữa, còn nhớ rõ có một kỳ thi ta làm bài không tốt, nhưng giờ thì ta quên là ta đã thi môn gì…………”“…………Hồi trung học ta ham chơi, lại biếng học, thầy gíao coi trọng thành tích, liền chán ghét ta, còn muốn khuyên ta nghỉ học, ta phấn đấu, lại đậu đại học, chứng minh cho thầy giáo xem…… Đại học…… Đại học đi học cũng không vui vẻ gì…… còn về nguyên nhân tại sao không vui vẻ…… Ta cũng không nhớ rõ…………”“………… Như thế nào bị chết……không nhớ rõ…… Tóm lại rất khó xem…………”“…………Càng ngày ta càng quên nhiều việc, hy vọng khi hoàn toàn biến thành Bồ Đào, sau này sẽ không quên những gì đáng nhớ…………”” Bồ Đào! Mau thay quần áo!”Thanh âm khàn khàn truyền đến, là giọng của Khổ bà bà.
7 CHƯƠNG 7: SƯ PHỤYến tiệc sinh nhật tối hôm đó, Thượng Quan Khâm mặc vào cho Bồ Đào bộ đồ mới kia. Tuy nhiên bọn họ vẫn ngồi hàng ghế dưới chỗ ngồi của Thượng Quan Thanh Khuê.
8 CHƯƠNG 8: THƯƠNG PHÁPBan đêm nháo loạn nên ban ngày ngủ bù. Thượng Quan Khâm chỉ nói Bồ Đào đang thời kỳ phát triển nên ham ngủ. Thương pháp thật kỳ diệu, dài ngắn đều có thể sử dụng, hư hư thật thật, tiến không thể cản, nhanh không thể chắn.
9 CHƯƠNG 9: KINH HỒNGVì thế bữa cơm này rất nhanh đã ăn xong. Mộ Dung Lan mặt mày tràn đầy vẻ tươi cười khách sáo được Thượng Quan Thanh Khuê thỉnh đến giáo trường luận võ đã được chuẩn bị chu đáo từ sớm.
10 CHƯƠNG 10: CÁI KIAMộ Dung Thân Phi thất bại, việc này cũng nằm trong vòng dự kiến của Mộ Dung Lan. Hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi đến đây, hắn lại phát hiện ra hai điều khiến hắn khiếp sợ không thôi.
11 CHƯƠNG 11: ÔM THÂN MẬTBồ Đào đột nhiên bốc lửa giận!Đứng bật dậy, cũng không thèm nhìn tới hắn, đến chụp lấy cây thương Thiên Hoa Loạn Vũ, giận dữ phóng tới gương mặt yêu mị xấu xa kia đâm một phát.
12 CHƯƠNG 12: KHẼ HÔNXiêm y mang theo không ít, lúc khởi hành lên đường chỉ có hai xe ngựa. Sư phụ và Bồ Đào cùng ngồi một xe, còn xe kia thì chất hành lý.
13 CHƯƠNG 13: MA GIÁOCho đến bây giờ Thượng Quan Khâm đều mặc áo trắng, để tóc dài, mái tóc đen bóng thật dày xõa sau lưng, chỉ đơn giản vấn lên một nửa, cài một cây trâm xéo xéo.
14 CHƯƠNG 14: BINH KHÍ PHỔ BÀI DANH“Trước kia không nói chuyện tình trên giang hồ cho ngươi biết, để ngươi ngơ ngáo như vầy……” Thượng Quan Khâm thấy mặt Bồ Đào ngây ra, hắn phát ra một tiếng cười khẽ.
15 CHƯƠNG 15: KINH HỒN“Ngươi mấy tuổi rồi? Đừng hồ nháo nữa. ”Vị thanh nhiên vẫn ôm Quý Tử Phong kia rốt cục quay đầu lại làm ra vẻ cả giận nói, đôi mắt phượng mị hoặc, khóe mắt còn khẽ nheo lại, cần cổ hắn thon dài mà trắng nõn, tóc búi cao lên, không xõa ra tung bay phấp phới một cách yêu mị như Quý Tử Phong, chỉ đơn giản bới cao lên, dùng dây cột tóc màu tím cột chặt.
16 CHƯƠNG 16: SUÝT BỊ GIẾTSau này Quý Tử Phong có nói, thật ra ngày đó hắn tính cố ý đến vùng xung quanh mao xí làm náo loạn lên một trận, biết đâu có thể gặp được một mỹ nhân như Thượng Quan Khâm chẳng hạn, rồi tiếp tục một một đoạn nhân duyên mao xí.
17 CHƯƠNG 17: CÁO BẠCH“Sư phụ……”Năn nỉ. Bàn tay đang chọc chọc con sâu dừng lại một chút, Thượng Quan Khâm hạ hàng lông mi thật dài xuống, khẽ thở dài một hơi.
18 CHƯƠNG 18: ÁC MỘNGSao lại là Thiên Hoa Loạn Vũ!?Sao lại là Thiên Hoa Loạn Vũ!?Bồ Đào theo bản năng sờ sờ chiếc vòng đeo trên tay trái của mình, Thiên Hoa Loạn Vũ, rõ ràng đeo trên tay mình.
19 CHƯƠNG 19: TƯ HOÀIThật ra giấc mộng này bắt đầu rất kỳ quái. Dường như Bồ Đào trở về một nơi rất quen thuộc. Trong một cái bồn tắm bằng đá trắng như tuyết, nàng đang ngây ngốc vẫy nước chơi đùa.
20 CHƯƠNG 20: BẠI LỘCòn có……Còn có vết sẹo thật sâu nơi ngực kia……Lúc nàng còn nhỏ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì……Bồ Đào hoảng hốt, căn bản không biết mình đang ăn cái gi.