1 "Chú, chúng ta ly hôn đi!"
"Ly hôn sao? Không thể!"
Giọng nói yếu ớt của người con gái vang lên, trên tấm lưng trắng ngần đang lộ ra khỏi chăn chi chít những dấu vết hoan ái nồng đậm.
2 [ Cậu chủ, phu nhân đi rồi. . . . ]
Dòng tin nhắn ấy đau đớn, xót xa vô cùng. Người đàn ông kia không hề có chút động tâm, chỉ ân cần chăm sóc người con gái hắn cho là yêu.
3 " "Vi Vi, sao vậy? Tiểu Vi. . . Y tá đâu? Y tá. . . "
Tống Dịch hốt hoảng gọi người, ôm lấy Đường Vi đang đau đớn đến run rẩy thì sợ hãi.
"Vi Vi.
4 "Không cần, tôi sẽ đích thân điều tra. Kẻ gây ra việc này. . . nhất định phải chết!"
Cả căn phòng bỗng nhiên trầm lặng đến kì lạ, các bác sĩ nhanh chóng rời đi.
5 "Chú, chú có yêu tôi không?"
Đường Vi mệt mỏi nằm trong lòng Tống Dịch, đôi mắt xinh đẹp nhìn sâu vào mắt hắn, khẽ hỏi.
Tống Dịch bị câu hỏi này làm cho rối loạn.
6 "Tống Dịch, chúng ta ly hôn đi. "
Đường Vi nhìn chằm chằm vào đôi tay kia, mặc hắn xoa nắn cho cô. Tống Dịch giờ đây không biết nói gì cả, hắn chỉ im lặng.
7 "Tống Dịch, anh có nhà không?"
Giọng nữ nhân ngọt sớt vọng vào, lão quản gia đã nhanh chóng chạy ra.
"Tô tiểu thư, cô về đi. Thiếu gia không muốn gặp cô.
8 "Cela fait longtemps qu"on ne s"est, ma princesse!" ( Lâu rồi không gặp, công chúa của tôi!)
[. . . . . . . . . . . . ]
Vài năm sau, tại Bordeaux.
9 #9
"Dịch tổng, làm ơn bỏ tay ra khỏi người phụ nữ của tôi. "
"Không bỏ đấy thì sao?"
Tống Dịch nhìn nam nhân đang đen mặt kia, cười khinh miệt.
10 "Tôi hận anh, tôi hận anh. . . Tống Dịch, tôi hận anh. "
Đường Vi mơ thấy một giấc mộng, giấc mộng này là quá khứ đã chôn sâu trong kí ức cô.
"Anh xem bông hoa tường vi kia thật xinh đẹp.
11 "Tiểu Vi, tại sao em nỡ làm như vậy với trái tim bé bỏng của anh. "
Hoa Ly vừa chạy theo Đường Vi, vừa cười hì hì nói.
"Nhóc con, em đừng trêu chị.
12 "Mẹ Hà, người. . . "
Đường Vi vội vã chạy vào phòng, cô vẫn còn mặc bộ quần áo hôm qua, đầu tóc có chút rối bù, vừa nghe tin cô liền bay thẳng về nước.
13 Nợ em một đời (13)
"Mẹ, rốt cuộc kẻ nào đã hãm hại cha con và mẹ Tống Dịch. . . "
Đường Vi cắn môi nhìn bà, tuy đã ngừng khóc nhưng mắt vẫn còn có chút sưng đỏ.
14 Nợ em một đời (14)
"Em đừng khóc, tôi cũng đã 34 tuổi rồi, sắp trở thành một lão già rồi, không biết dỗ trẻ con đâu. . . . . "
Sau câu nói thiếu tính nghiêm túc này của Tống Dịch, Tiểu Vi đang nức nở cũng phải phì cười.
15 "Máu của em thật ngọt, bảo bối. . . . "
Sở Thiên nhổm dậy, khuôn mặt điển trai dính chút máu ở khóe môi trông thật gợi cảm. Đường Vi mặt đỏ như cà chua.
16 "Bây giờ mới tìm được em, để em ở đây lâu như vậy, thật xin lỗi. . . . "
Đường Vi mệt mỏi ôm cổ hắn, để hắn bế cô lên. Tống Dịch xoa xoa gương mặt nhỏ lấm lem của Đường Vi, đau lòng nói.
17 "Còn nữa, nếu em thích, thân thể anh cho em luôn. Anh già rồi nhưng vẫn khỏe và dai lắm. . . . "
". . . . . " Đồ chú già biến thái.
"Em đang nghĩ anh biến thái phải không?" Tống Dịch nhíu mày, tay lớn búng nhẹ vào trán Đường Vi.
18 "Đường Vi, tôi thực sự nhớ em, thực sự muốn gặp em. . . "
Nam nhân với khuôn mặt yêu mị, say khướt lao đảo vào phòng ngủ. Một kẻ máu lạnh như anh ta, ai ngờ có một ngày lại đau đớn như vậy vì một người con gái.
19 ". . . dire au revoir, ma princesses!"
Vốn dĩ là một câu chào, lại như một câu vĩnh biệt. Tạm biệt, người tôi yêu thương nhất, công chúa của tôi!
Sở Thiên ngẩng đầu, nở nụ cười tươi, không kịp để Đường Vi phản ứng, anh ta liền đi ra phía cửa.
20 "Không nhiều lời nữa, đợi tên Tống Dịch đến, ta sẽ cho chúng mày chết chung. . . "
Sở Nghiêm sau khi đem Sở Thiên trói vào cột cùng Đường Vi thì ngồi xuống ghế, ném cho hai người một chai nước.