1 “Tiếu Hàm, làm ơn đi mà! Lần này cô nhất định phải giúp tôi! Cuộc hẹn sáu giờ hôm nay đều nhờ cả vào cô đấy! Ngày mai tôi sẽ mời cô đi ăn một bữa thật hoành tráng! Cả ngày kia nữa! Lát nữa tôi sẽ đứng lớp thay cho cô!” Hai tay Trần Tư Tư tạo thành hình chữ thập, vẻ mặt cầu xin nhìn đồng nghiệp Tiếu Hàm.
2 Lên lầu, lấy thức ăn thừa trong tủ lạnh ra xử lý, Tiếu Hàm vội vàng ăn bữa tối, liền mở máy tính ra bắt đầu sọan bài. Tuy là giáo viên dạy lớp một, nhưng là nhà trường yêu cầu cao, phụ huynh kỳ vọng cũng cao, cô bắt đầu sự nghiệp là một tân binh mới, ngoại trừ nỗ lực làm việc làm việc lại làm việc, thật sự không còn biện pháp khác.
3 “Anh Triển Nguyên, sao vậy?” Nhìn qua lỗ nhỏ trên cánh cửa, thấy Chu Triển Nguyên đã đi mà quay lại, Tiếu Hàm vội vàng mở cửa, có chút khó hiều. Anh mới từ nhà cô đi về chưa đến hai phút, có chuyện gì sao?Vẻ mặt Chu Triển Nguyên có chút sốt ruột, trên mặt xuất hiện một ít mồ hôi, thấy Tiếu Hàm mở cửa, vội vàng đưa con trai vào trong nhà: “Tiếu Hàm, công ty vừa gọi điện thoại đến, xảy ra một ít chuyện, muốn anh lập tức đến đó kiểm tra, bảo mẫu trong nhà hôm nay lại xin nghỉ phép, Nãi Tích phải ở nhà một mình anh hơi lo.
4 Khi Chu Triển Nguyên hoàn thành xong công việc thì đã hơn mười giờ rồi. Nghĩ con trai đang ở nhà Tiếu Hàm, bỏ tài liệu trong tay xuống lập tức chạy xe về.
5 Làm giáo viên cũng có chỗ tốt, chính là có nhiều ngày nghỉ. Không kể nghỉ đông, nghỉ hè, ngày Quốc tế lao động, ngày Quốc khánh Trung Quốc, Tết Nguyên Đán, thì còn có ngày Chủ nhật cũng đủ hạnh phúc.
6 Lý Thụy vừa đi, Tiếu Hàm liền nhẹ nhàng thở ra, Chu Triển Nguyên nhìn bộ dạng cô như trút được gánh nặng, không nhịn được cười: “Có người theo đuổi không tốt sao? Còn là một chàng trai trẻ, có thể thấy được sức quyến rũ của Tiếu Hàm chúng ta nha.
7 “Chủ nhật tuần này em có bận gì không?” Đang đi, Chu Triển Nguyên bỗng mở miệng hỏi. Tiếu Hàm hơi giật mình, nghĩ đến lịch làm việc của ngày chủ nhật, không có việc gì bận, liền trả lời: “Em không bận gì, có việc gì sao?”Chu Triển Nguyên vuốt cằm, nói: “Anh muốn đến thăm bác Tiếu với dì Vương, nếu em có việc, nói cho anh địa chỉ, anh đi một mình cũng được.
8 “Ba mẹ, chúng con phải đi rồi ~~” Tiếu Hàm ngồi ở ghế lái phụ, nhìn ba Tiếu mẹ Tiếu vẫy tay tạm biệt, mắt thấy ba mẹ tuổi càng lúc càng lớn, cô cũng càng ngày càng không yên lòng về bọn họ.
9 Ngày hôm sau, Tiếu Hàm đi gặp chị Diệp ở chỗ đã hẹn trước. Diệp Dĩ Mạt mặc một bộ váy màu đen, tóc búi cao nhìn giỏi giang mà nhẹ nhàng thanh thoát, đó cũng chính là điểm mà Tiếu Hàm ngưỡng mộ cô, cho dù Diệp Dĩ Mạt mặc quần áo bình thường nhất cũng toát ra một cỗ khí chất quý phái, mọi người nói ‘Con người cần dựa vào quần áo’, nhưng với Diệp Dĩ Mạt lại ngược lại thành ‘Quần áo phải dựa vào con người’ mới đúng, cho dù là bộ quần áo hai mươi đồng bán trên vỉa hè, mặc lên người cô, cũng như là đồ bán trong những quầy hàng hiệu.
10 Hôn lễ của Lỹ Tĩnh kết thúc, Tiếu Hàm lại phải đối mặt với đợt thi thử giữa học kỳ. Cô phải bận rộn ôn tập cho hai lớp, thuận tiện lấy cái này làm lí do để tránh buổi xem mắt mà Chu Triển Nguyên đã sắp xếp.
11 “A!” Nãi Tích hoan hô một tiếng, vội vàng kêu gào cầm đũa tấn công món trứng xào cà chua mà mình thèm nãy giờ “Oa ~~ ăn ngon thật ~~”Chu Triển Nguyên nhìn con trai đang vui vẻ ăn cơm, vẻ mặt miễn cưỡng lúc nãy một chút cũng không còn, rốt cuộc trong lòng mới yên lòng, nhưng mà trên mặt vẫn giả bộ không giận không hờn trừng mắt liếc nó một cái, mắng: “Tại sao chỉ ăn có một món? Ba ba đã nói với con như thế nào, không được kén ăn.
12 “Nãi Tích, con xác định con tự tắm?” Cô giáo Tiếu rất nghi ngờ nhìn cầm cái khăn tắm nhỏ, quần đùi nhỏ và con vịt nhỏ màu vàng của Nãi Tích, nhíu mày hỏi.
13 “Nãi Tích, con có muốn mua sách không?” Tiếu Hàm ngồi xổm người xuống, nhìn nó đảo mắt xung quanh một vòng hỏi. Lại nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, rất mềm mại và trơn nhẵn, thực là làm cho người ta không nỡ buông tay.
14 Nãi Tích cũng không phải chưa từng trải qua thời gian khó khăn như vậy, nghĩ đến mẹ, nó lại nhốt mình trong phòng, lén lút khóc một hồi. Thật sự, chỉ cần một mình ngồi khóc một lúc là được rồi.
15 Hả? Tiếu Hàm không dám tin đứng ngoáy ngoáy lỗ tai, trừng mắt nhìn bộ dạng nghiêm chỉnh của tên nhóc đang đứng trước mặt, đàn áp dã man. Xúc động sờ sờ ót của nó.
16 Nhưng mà mặc kệ Tiếu Hàm cảm thấy còn sớm hay đã muộn, dù sao thằng bé cũng không thấy lúc này không hợp, tắm rửa xong nó còn có rất nhiều kế hoạch, đợi cô giáo Tiếu giúp nó tắm rửa xong, nó còn muốn cô giáo Tiếu kể chuyện cổ tích cho nó nữa, ừ ừ, trước đây nó luôn muốn cùng mẹ ngồi dựa vào nhau cùng kể chuyện cổ tích cho nhau nghe.
17 “Nãi Tích, hôm nay muốn đi chơi ở đâu?” Sáng sớm ngày thứ hai, ăn xong bữa sáng, Tiếu Hàm dắt người bạn nhỏ đi dạo quanh khu chung cư. Đợi đến khi đi bộ xong, nhìn đồng hồ, mới hơn chín giờ, làm gì tiếp đây?Anh bạn nhỏ dắt tay cô giáo Tiếu tản bộ mất nửa ngày, cảm thấy thỏa mãn, nghe nói như thế, nghiêng đầu suy nghĩ kỹ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được địa điểm muốn đến, chỉ vô tội lắc đầu một cái.
18 “Ba ba, ba ăn cái này đi, cô giáo Tiếu làm ngon lắm đấy!” Nãi Tích cười híp mắt gắp một viên thịt còn to hơn cả nắm đấm của nó, loạng choạng bỏ vào chén của ba ba, dọa cho Chu Triển Nguyên phải vội vàng chìa chén ra đón lấy.
19 Nãi Tích hài lòng cúp điện thoại, nhảy bật xuống giường, mở cửa, đi vào phòng ba ba, không thấy người, liền quay người đi đến thư phòng. Quả nhiên, ba ba đang bận rộn trong thư phòng.
20 “Lát nữa đi ăn cơm sao ạ?” Nãi Tích chợt ngẩng đầu, nháy mắt với ba hỏi. Chu Triển Nguyên bày ra khuôn mặt tươi cười, vuốt vuốt đầu con trai, nói: “Đúng vậy, ba ba muốn mời cô giáo Tiếu lát nữa đi ăn cơm, Nãi Tích có chịu không?”Trong lòng Nãi Tích kêu phải thế chứ, nhìn ba ba với ánh mắt hài lòng như kiểu trẻ nhỏ dễ dạy, ba ba đúng là bạn chí cốt, nên biết nó đang nghĩ gì.