1 Trong truyện《 Dị giới tiếu ngạo thiên hạ 》không nóng không nắng dành cho giống ngựa đực, người giỏi nhất chính là nhân vật chính, thứ hai chính là nhân vật phản diện.
2 Thực không tiền đồ nhìn chằm chằm cái bánh nướng một số giây, Lăng Hạ nhìn thoáng qua Tống Tiểu Hổ không chút khách khí mà nhận lấy rồi yên tĩnh nuốt xuống.
3 Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của nhân vật phản diện đại nhân tương lai, Lăng Hạ nhịn không được vui vẻ. Mặc kệ vị boss nhân vật phản diện này ở trong truyện vặn vẹo tàn bạo đến cỡ nào, nhưng bây giờ dù sao vẫn là con nít, đơn giản chỉ mẫn cảm đa nghi chút thôi.
4 Nghe xong câu hỏi của Lăng Hạ, Ngự Chi Tuyệt hừ một tiếng không nói gì, Tống Tiểu Hổ lại rất vui vẻ phấn chấn: “Đúng vậy, đệ nghe người trong trấn nói.
5 Liên tiếp ba ngày, đi được cỡ hơn nữa đường rồi. May mắn vùng núi này tương đối cằn cỗi, thiếu linh khí, cho nên cũng không có ma thú nguy hiểm cỡ trung cỡ đại công kích, hơn nữa Tống Tiểu Hổ cùng Ngự Chi Tuyệt đều có kinh nghiệm đi đường, dọc đường đi có chút thuận lợi.
6 Ba người tiếp tục lên đường, càng đến gần thành Sùng Minh thì đường đi càng rộng rãi, người trẻ tuổi đi đường cũng nhiều, hiển nhiên đều đến phái Thiếu Dương ghi danh, trong đó có không ít con cái gia đình phú quý.
7 Nhìn bóng dáng trong nước đi xa, Lăng Hạ không khỏi tức giận. Ngay cả khi đã biết Thủy Vũ chỉ điêu ngoa tùy hứng, Tống Tiểu Hổ không đến nỗi có chuyện gì nguy hiểm tính mạng, nhưng vừa rồi bị lôi kéo trong nước cũng hết sức nguy hiểm, nếu là người bình thường, chỉ sợ liền dâng mạng rồi! Lập tức phải nhanh chóng nghĩ biện pháp vào thành cứu nó khỏi tay đại tiểu thư điêu ngoa kia.
8 Ngự Chi Tuyệt vừa ngẩng đầu đã thấy một đóa hoa loa kèn hình dáng đôi môi dán tới chỗ mình, mặc dù nó không hiểu Lăng Hạ muốn làm gì, nhưng sống lưng một hồi lạnh đến buồn nôn, quả đấm đã bay ra trước tư tưởng của nó.
9 Sự nghiệp giáo dục là gánh nặng đường xa, cho nên mới nói, những đạo lý nghe rất ngu rất ồn ào này sau này đừng nói nữa, lúc nói, trong đầu Lăng Hạ cũng chỉ có Nghê Bình* đại tỷ đi ngang qua sân khấu.
10 Đại tiểu thư Thủy Vũ mang theo Tống Tiểu Hổ cứ nhao nhao ầm ĩ cả đường đi rất không nhịn được, tiện tay trói nó lại nhét vào phòng chứa củi của phái Thiếu Dương.
11 Lăng Hạ nhân cơ hội lôi Ngự Chi Tuyệt và Tống Tiểu Hổ chạy ra ngoài, sá, mặc dù trong truyện có đoạn lúc hai người này ghi danh ở phái Thiếu Dương sẽ trải qua một phen kinh hiểm, nhưng không có tình tiết bị người ám sát!Thiếu niên kia rất nhanh nhảy lên, cầm chủy thủ hệ lửa trên tay phóng về phía ba người, lại rơi vào khoảng không cắm mạnh vào đá, làm cho cây cỏ gần đó đều khô héo.
12 Bây giờ Ngự Chi Tuyệt không nhúc nhích đứng trong góc nắm thật chặt hai tay, mái tóc dài của nó đã rối loạn trong lúc đánh nhau vừa rồi, ướt nhẹp tán lạc trên mặt.
13 Chợt nghĩ đến một chuyện, trong nháy mắt Lăng Hạ dường như nhảy lên, xấu hổ đập vào trán một cái——vừa rồi đột nhiên gặp nguy hiểm, hắn đã quên mất Truyền Tống Phù giấu trong túi!Truyền Tống Phù của ba người đều ở trong túi Lăng Hạ, thật ra chỉ cần nhanh chóng xé nát Truyền Tống Phù, sẽ nhanh chóng trở lại điểm xuất phát! Hơn nữa bọn họ cũng có thể tố cáo với người phụ trách Phái Thiếu Dương, dù sao Thượng Nhan này phạm quy tiến vào, dù hắn là khách quýPhái Thiếu Dương mời tới, tin rằng Phái Thiếu Dương cũng sẽ không vì hắn mà phá quy tắc bổn phái.
14 Ở cửa ra có đệ tử Phái Thiếu Dương kiểm tra kim tinh thảo cùng đá năng lượng Lăng Hạ bọn họ thu hoạch, ghi chép số lượng cùng phẩm cấp. Lăng Hạ nhìn kỹ một số tờ ghi lại, đại đa số mọi người thu hoạch không khác bọn họ mấy, có người thu hoạch linh thảo cùng linh thạch nhiều hơn so với bọn họ nhiều.
15 Thân thể nho nhỏ của Ngự Chi Tuyệt so sánh với vóc dáng của tráng hán như trâu như nghé kia càng thêm đối lập rõ ràng. Không chỉ trong lòng Lăng Hạ thấy vậy, Thủy Vũ ngồi ở chỗ khách quý cũng nắm chặt roi, bĩu môi la ầm lên: “Rõ ràng không công bằng! Nếu làm Chi Tuyệt bị thương thì sao?”Từ khi nghe đệ tử chủ trì thông báo tên tuổi Ngự Chi Tuyệt, trong lòng nàng không biết thầm lặp lại mấy lần, lúc này há mồm không khỏi kêu thân thiết, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ lên, nhưng trong nội tâm lại ngọt ngào.
16 Lăng Hạ hít sâu một cái, cố làm ra vẻ trầm tĩnh đi lên đài, thật ra chân đã có chút mềm nhũn. Khác với những mãnh nam hùng bá thiên hạ kia, hắn là một trạch nam, không có chút lòng tranh cường háo thắng nào.
17 Phòng nhỏ Lăng Hạ ở bây giờ là phòng tạm được an trí cho đệ tử Chưởng môn, những đệ tử khác đã lục tục đến chỗ được phân. Nói cách khác, hắn được hưởng vinh quang của Tống Tiểu Hổ cùng Ngự Chi Tuyệt, mới có thể tạm thời ở chỗ này dưỡng thương.
18 Đệ tử dẫn đường còn sợ Lăng Hạ chịu không đủ kích thích, đứng ở đó nói không chút tình cảm: “Nước tưới cỏ Sương Hoàng phải lấy từ suối nước trên núi mới có đầy đủ linh khí, nước tầm thường không dùng được, nhớ, một gốc cỏ Sương Hoàng phải tưới một bầu nước, không thể nhiều cũng không thể ít.
19 Lăng Hạ ngượng ngùng, dáng vẻ nhếch nhác này bị người khác nhìn cũng không có gì, nhưng bị Ngự Chi Tuyệt hoặc Tống Tiểu Hổ phát hiện cảm giác lại rất không tốt, có vẻ người đại ca này quá vô dụng.
20 Ở Nghênh Tiên Các một tuần là có một ngày nghỉ ngơi, ngày đó mọi người có thể xuống núi, cũng có thể vào Tàng Thư Các đọc điển tịch bên trong hoặc là đến trường luyện võ tu hành.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 100