1 Lúc ta ngỡ ngàng nhận ra mình đang nằm mơ, một người áo trắng thong thả tiến lên trước mặt ta, nói:“Tiên tử, người mà cô thiếu nợ sắp xuất hiện rồi. ”Ta không hiểu tại sao người đó gọi ta là tiên tử, cũng không hiểu điều người đó nói có nghĩa gì, thì người đó đã mỉm cười nói tiếp:“Ta vốn nhận sự phó thác của tiên tử, đến nhắc nhở người.
2 Ta đã cố rất nhiều, rất nhiều, nhưng vẫn không thể nhớ được kiếp thứ ba mình đã trải qua những gì. Ta hỏi mẹ ta, bà nói nếu ta đã quên, hẳn cũng có cái lý của nó.
3 Ta không ngờ việc ngồi đọc sách trước mặt sư phụ lại hao tốn nhiều sức lực như vậy. Lúc nào ta cũng cảm thấy một con ma nhãn sáng chói đang rọi thẳng vào chỗ của ta.
4 Có đôi khi ta nghĩ, việc một đồ đệ đi nhớ thương sư phụ của mình, có phải là điều không thể chấp nhận được hay không. Dĩ nhiên, lúc ta xa cha mẹ, ta cũng sẽ rất cô đơn, nhưng đó không phải là cảm giác day dứt dằn xé như thế này.
5 Hôm đó ta đang ngẩn ngơ trước cửa điện thì thấy Hồng tiên nữ lấp ló ở rặng mây phía xa. Nàng ta chạy đến dúi vào tay ta một cái bình nhỏ, cất giọng nũng nịu:“Tiểu Liên, ngươi xem, thần quân làm việc vất vả cũng đã lâu thế rồi.
6 Ngày tốt cũng đến, Ly Tình dẫn ta tới hang đá ở phía tây Tĩnh Sơn. Hắn nói thần thú Lam Vân đang trấn thủ ở đây, nếu ru nó ngủ một chút thì có thể lén vượt qua cánh cửa dẫn vào ma giới.
7 Lúc tỉnh dậy, ta biết mình đã trở lại nguyên hình hồ ly. Ta vội giơ chân trước của mình xem thử, thì phát hiện lông ta đã chuyển sang màu bạc óng ánh.
8 Lúc ta sắp phát ngán nhân sâm tới tận cổ thì một tin sét đánh không kịp bưng tai ập đến: Bạch Hạc, lúc này đã được khôi phục chức vị Bạch Sứ thần quân, đến thăm Long Hải Đông Cung.
9 Vai ta chợt nặng, tiếp đến vài sợi tóc dài đỏ rực quét qua trước mặt khiến dòng suy nghĩ của ta bị cắt đứt. Ta giơ tay đẩy cái đầu tròn tròn của Thương Diệp đang đè trên vai mình, trầm giọng khẽ quát:“Tiểu Diệp, mau ngồi ngay ngắn lại!”“Tiểu Diệp” ủy khuất kéo kéo tay ta, giở trò làm nũng:“Tử Ly tỷ tỷ, người ta đang nói chuyện mà ~ sao tỷ không để ý tới người ta nữa?”Ta liếc hắn một cái, hỏi:“Cậu vừa nói cái gì, ta nghe không rõ?”Thật ra, Thương Diệp vốn hơn ta gần một ngàn tuổi.
10 Thấy ta thất thần, Thương Ngân hắng giọng, hỏi tiếp:“Từ Ly tiên tử, cô chưa trả lời bổn vương. ”Ta dịu dàng đáp:“Thưa Long Vương, điện hạ có ơn với Tiểu Ly, dĩ nhiên Tiểu Ly có bổn phận bồi người cho đến khi người bình phục.
11 Ta hối hận rồi. Vì cớ gì mỗi lần nhìn thấy chàng, ta lại kích động như vậy? Sau khi vận dụng hết toàn lực đánh vào cấm chế, ta lập tức bị phản pháo. Không biết Long Vương đã dùng loại cách thức gì khiến bức tường vô hình này vừa hùng mạnh vừa hung hiểm gấp nhiều lần những cấm chế thông thường.
12 Nước mắt của cô gái đang ngủ giống như từng hạt pha lê không ngừng tràn ra từ khóe mắt đang nhắm chặt, khiến đáy lòng ta nảy ra một loại xúc cảm kì lạ: hình như là đau lòng.
13 Ta nhớ mãi mùa xuân ba vạn sáu ngàn năm trước, lúc ta còn là một con cóc có linh tính ngồi chồm hổm ngủ gật giữa một hốc bùn nhỏ dưới trần gian. Tiếng động rầm rầm của bước chân chợt vang lên làm ta giật mình hoảng sợ.
14 Ta đang mơ màng ngủ thì tiếng thét xé toạt màn đêm của Tiểu Cầm vang đến tai. Tiếp đó là tiếng bước chân rầm rập. Ta nhổm dậy, hơi đanh giọng hỏi:“Tiểu Cầm, lại có chuyện gì?”Con hổ yêu ngoe nguẩy cái đuôi, liến thoắng nói:“Chủ nhân, có tiên nhân tới núi Thượng Linh Tây đòi bắt yêu quái.
15 Ta hấp háy đôi mắt lèm nhèm, nghiêng đầu về phía cửa sổ. Bầu trời cũng lèm nhèm như đôi mắt của ta. Hôm nay ta dậy sớm. Tiểu Cầm lấy nước cho ta rửa mặt.
16 Lại sáu năm nữa, ta và Tiểu Diệp đều đã qua tuổi cập kê. Không hiểu sao từ lúc bị lạc trong rừng với Tiểu Diệp, cứ vào những lúc trời lạnh là ta lại ho không dừng.
17 Tiểu Cầm cảm thấy bầu trời hôm nay âm u y như tâm trạng của nó. Chủ nhân ru rú trong phòng mấy ngày không chịu gặp ai. Nó đứng trước cửa, mấy lần chặn con trai của Long Hải Đông Vương không cho hắn vào gặp chủ nhân.
18 Ta bị nhấn chìm trong những giấc mơ không đầu không đuôi. Ta nhớ lại như in từng phút giây bên chàng, từng lời nói của chàng, từng biểu cảm trên khuôn mặt chàng.
19 Ta quyết định phải quên Bạch Hạc đi. Không phải tình yêu của ta dành cho chàng không đủ lớn, không phải ta là kẻ vô tâm, mà vì ta không thể phụ lòng những người yêu thương ta, quan tâm đến ta.
20 Sau quãng thời gian day dứt, ta đến Minh điện tìm Diêm Vương. Nhìn thấy ta, ông rầu rĩ nói:“Không được, không được, tại sao nhìn thấy cô, ta lại nhớ đến người bạn già đã về cõi mây thế này?”Diêm Vương giơ tay áo lau nước mắt.