1 Trạm Thứ Nhất: Cuộc gặp gỡ bất ngờ Chợ cá Sau khi mang một thùng cá ra sau cửa hàng, Lương Mộ Tranh lập tức vọt tới trước mặt ông chủ. “Ông chủ, hôm qua tôi đã dặn trước với ông, ông chưa quên chứ?” “Đương nhiên rồi.
2 Anh hờ hững nghe, tiếp tục bắn phi tiêu, âm nhạc trong quán đêm biến đổi liên tục vô cùng náo nhiệt, nhưng ngược lại trong lòng anh là một không gian tĩnh lặng tựa như một mảnh đất hoang vắng.
3 Trạm Thứ Hai: Rung động đầu đờiAnh ta vừa làm gì?Mộ Tranh hết sức ngạc nhiên, băng cầu trên tay rơi xuống tạo ra âm thanh sắc bén, đầu cô trống rỗng, chỉ có đôi môi rõ ràng cảm nhận được độ ấm của anh, một nụ hôn lạnh lẽo nhưng lại làm cho lồng ngực của cô nóng hừng hực.
4 Làm bẩn? Anh ta có cần phải nói khó nghe vậy không?Mộ Tranh cắn môi. “Vậy anh muốn tôi làm gì anh mới bằng lòng thả tôi đi?”“Muốn làm gì?” Anh giễu cợt cười nhẹ.
5 Trạm Thứ Ba: Sóng gió ở trường đại họcCô không nghĩ tới mình lại có cơ hội chơi đàn. Mộ Tranh vừa quét dọn nhà ăn vừa nhẹ giọng hát thầm, nhớ tới lần gặp mặt gần nhất, vẻ mặt không khỏi hớn hở.
6 Lúc chiều, anh bị mẹ gọi điện bắt về nhà, anh vốn nghĩ đã xảy ra chuyện lớn gì, thì ra Chủ tịch Hà và con gái đến nhà ăn cơm, vì bảo vệ Thánh Đức đường, anh đành bất đắc dĩ phải gặp mặt Hà Dĩ Thiến, đã buồn bực đến mức cực hạn, vậy mà cô bạn gái trước còn cố ý làm phiền.
7 Trạm Thứ Tư: Anh sẽ bảo vệ emMột lát sau, anh xoay người cử động điều chỉnh tư thế ngồi. “Tôi chưa ngồi xe buýt bao giờ, khó chịu hơn tưởng tượng nhiều.
8 Trong lòng Phương Đức Dung trầm xuống. Bà hiểu rất rõ con bà đang ám chỉ bà không bình thường, đến bây giờ, anh vẫn cho rằng chính bà là người không có lương tâm đã hại chết ba của anh.
9 Trạm Thứ Năm: Chuyển trạm cách nơi anh rất xa Cuối cùng đã đến ngày mở phiên tòa trước toàn trường. Để thể hiện sự chuyên nghiệp của mình, Quang Hy cố gắng mặc bộ quần áo tây trang, Mộ Tranh khéo léo tự tay thắt cà vạt cho anh.
10 Trạm Thứ Sáu: Buông tay anh Sáng sớm hôm sau, Quang Hy vẫn chưa trở về, chỉ có Jacko đến đây thu dọn quần áo của anh. “Quang Hy đâu? Sao anh ấy không tới?” Mộ Tranh truy vấn.
11 Trạm Thứ Bảy: Cứu tinh thôn Hoa Điền Sáu năm sau. Nơi xa là bầu trời bao la, trên đỉnh núi từng đám mây trắng lững lờ lượn quanh, đám chim vụt bay qua con đường về quê, có đôi chân gầy nhỏ đi qua một biển hoa rực rỡ.
12 Vì dỗ bé ngoan ngoãn tiêm, cô đành tạo ra câu chuyện ba là người ngoài hành tinh, nói đây là năng lượng thủy tinh, để chiến đấu, mỗi dũng sĩ ngoài hành tinh đều được tiêm loại năng lượng này.
13 Trạm Thứ Tám: Hương vị ghen tuông Cô đã từng vô số lần nghĩ đến cảnh tượng hai người gặp lại nhau, có lẽ do anh vẫn còn hận cô, có lẽ sẽ đối chọi gay gắt, cũng có lẽ hai người sẽ chẳng nói gì, sau đó ngơ ngẩn phát hiện ra yêu và hận trước đây đều đã như mây khói thoáng qua.
14 Đương nhiên anh đoán được, đây là Mộ Tranh vì dỗ con nhỏ nên mới thêu dệt nên chuyện xưa, nhưng chỉ có tính trẻ con ngây thơ mới có thể tha thiết tin như vậy.
15 Trạm Thứ Chín: Ký ức về những năm tháng ấy Đêm khuya, sau khi Mộ Tranh dỗ Tiểu Lạc đi ngủ, cô đột nhiên thấy ngoài cửa sổ mưa to gió lớn, nhớ tới chuyện cùng hợp sức với Quang Hy bảo vệ ruộng hoa giữa mưa gió lúc nãy, như hai người họ đã bên nhau rất lâu rồi.
16 Bỗng dưng anh nhớ tới Mộ Tranh, nhớ tới đêm hôm mưa bão nhưng cô vẫn mạo hiểm bảo vệ ruộng hoa, nhớ tới làn da sưng đỏ của cô, một người phụ nữ như cô một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi dạy con, còn phải phiền não tính toán để đủ tiền học phí cho con…Tại sao anh lại nhẫn tâm cướp đi kế sinh nhai của cô? Sao anh có thể trợ giúp kẻ xấu? Sao anh có thể trơ mắt nhìn cô chịu khổ?Nghĩ đến điều này, Quang Hy bỗng chốc xoay người rời đi, ở cầu thang, anh tình cờ gặp Dĩ Thiến.
17 Trạm Thứ Mười: Lựa chọn Là khúc đàn Air on the G string. Khúc nhạc này cất chưa toàn bộ ký ức của cô, cô với ba, cô với Quang Hy, giấc mộng thời thơ ấu và tình yêu say đắm của một thời tuổi trẻ, tất cả đều cuốn theo giai điệu du dương lắng đọng trong không gian.
18 Cô làm sao có thể nói cho anh đây? Cô phải lấy dũng khí ở đâu đây? Nói cho anh, đồng nghĩa với việc mất đi anh!Nhưng hiện tại, cũng không khác việc mất anh nhiều lắm, tuy anh vẫn biểu đạt anh bằng lòng muốn thành hôn cùng cô, nhưng cô biết, trái tim của anh, đã không còn hướng về cô nữa rồi…Nước mắt bỗng dưng chảy ra bên khóe mắt Dĩ Thiến, cô lấy tay gạt đi, không chịu đối mặt với sự thật.
19 Trạm Cuối: Bến đỗ hạnh phúcQuang Hy cảm thấy mình như kẻ bại trận, anh rất khó chịu, rất chán nản, rốt cuộc ở trong lòng cô, anh là một người đàn ông như thế nào?Sáu năm trước, cô không tin anh có thể gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông, làm cho cô hạnh phúc.
20 Anh nhìn cô, mỉm cười tự chế nhạo bản thân: “Rất xấu hổ, đúng không?”Cô lắc đầu. “Chỉ vì hộp cơm này, thật sự rất ngon. ” Anh tán thưởng. “Anh thích là tốt rồi.