1 Hạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước.
Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường , tiết kiệm một chút tiền xe.
2 Dù sao thì nàng không phải là một người sống lâu năm, tự nhiên gặp được chuyện lạ như vậy. Chắc không có gì đâu…. Phải không?
Đến ngày Tư, Hạ Noãn Ngôn xác định không phải như vậy rồi.
3 Quả nhiên chỉ có thể nghĩ ra chứ không thành hiện thực, phán đoán sai lầm !
Tận đến lúc tan làm, Hạ Noãn Ngôn vẫn không hiểu rõ ràng là vì sao. Chần chừ làm cơm chiều, mở TV ra -----
“ Yêu quái, ngươi trốn chỗ nào!”
Trên tivi, Tôn Ngộ Không uy phong lẫm liệt hét lớn một câu như vậy, Hạ Noãn sợ tới mức cả người run lên, một nửa bát canh đổ ra bàn.
4 “ Phốc ha ha ha ha………. . “
Hạ Noãn rốt cục nhìn không được, cười ngã trên ghế sô pha.
“ Không cho cười! Buồn cười cái gì! Thanh âm của công ta chính là có uy lực như vậy!”
Tiểu tử kia tức giận đến mức móng vuốt nho nhỏ đều dựng lên, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn Hạ Noãn, thật xứng với mặt một vị đại thúc, lại làm cho nàng không thể ngừng cười được.
5 “Trở về ngươi sẽ biết!”
“………… Ta vẫn chưa biết tên của ngươi. ”
“ Bản công tử đương nhiên là họ Bạch”
Tên tiểu tử kia kiêu ngạo ngẩng đầu lên, làm như họ Bạch tài giỏi lắm ấy.
6 Ôi, mọi suy nghĩ đều bị hắn nghe được, thật có chút phiền phức mà, không thể lén bóp một chút.
“ Không được!”
Bạch công tử trừng mắt, bộ dáng rất là khí thế, trông nhìn rất giống nhân vật trong phim hoạt hình,như một đứa trẻ nhỏ xấu xí đang làm nũng nữa, càng xem càng đáng yêu.
7 “ Khụ, ta làm sao có thể là chú nhân của người, có phải là ngươi nhận nhầm người rồi không?”
Tuy rằng nàng cảm thấy mình không giống người bình thường, nhưng mà tiểu tử này rất giống như một thần tiên, nàng không biết nàng rốt cục thần thông quảng đại đến đâu mà tiểu tử kia lại nói nàng là chủ nhân.
8 “ Ở lại chỗ này, chờ ta tìm ngươi!”
Dặn dò một câu như vậy, không đợi Hạ Noãn Ngôn đáp lại, chợt móng vuốt nhỏ rút ra, sương mù ở xung quanh tan ra một chút.
9 Đèn, lửa, sáng, chói!
Có biết là nguồn nguyên liệu sắp cạn kiệt, phải biết tiết kiệm chứ, buổi tối sao nhiều như vậy thắp nhiều làm gì chứ!
Mặc áo ngủ như này chắc chắn sẽ bị nhiều người nhìn rồi….
10 Áo lót đã bị kéo lên tận bờ vai, còn gương mặt……
Tuy rằng hiện giờ vẻ mặt hắn rất kém, ánh mắt lạnh băng của hắn dường như nhìn chằm chằm vào Hạ Noãn Ngôn,nhưng ngũ quan tinh xảo tới nỗi không chê bắt bẻ được, dù đang lườm nguýt người ta nhưng cũng lộ ra ánh sáng đang lưu chuyển bốn phía trong đôi mắt hồ ly.
11 “…………. . ”
Cổ đại chắc là nơi thử nghiệm sức chịu đựng của con người, nàng mới rơi xuống đây được 5 phút mà đã choáng váng đến 3 lần.
Cứng nhắc quay đầu lại, nhìn về phía giường lớn, Hạ Noãn Ngôn phát hiện vị mỹ nam kia vừa mới hộc máu đang dùng tay lau vết máu trên miệng, gương mặt lạnh băng mê người, dùng tốc độ ốc sen để mặc quần áo.
12 Tại thời điểm nàng nhớ ra, người đã bị bọn thị vệ kéo ra đến tận cửa rồi.
“ Chờ một chút!”
Hạ Noãn Ngôn vội vàng kêu dừng, “ Ngươi…. . khụ, Hoàng thượng, ngươi cũng thấy được ta với nàng không cùng là một phe!”
Nghiêm khắc lại nói, nàng còn cứu mỹ nam trước mắt này một lần!
Nếu nàng không đột nhiên từ trên trời rơi xuống thì vị mỹ nam này có thể bị xxoo nhiều lần rồi.
13 Đây chính là cơ hội cuối cùng của nàng, bằng không sẽ bị quăng vào nhà lao, nàng ngay cả một chút võ công cũng không có, căn bản sẽ trốn không thoát, nói không chừng vào một ngày nào đó sẽ bị người đem ra ngoài chém.
14 Nắm chặt thời điểm, nàng cố làm âm thanh khôi phục như bình thường, “Hoàng thượng, ngươi……. Có phải hay không ngài không nghĩ muốn bắt hả? Nếu ta đoán sai thì mắng ta một câu đi!”
Thị vệ đứng đầu rất muốn mắng nàng tội ăn nói rất cổ quái, tuy nhiên khi đứng trước chủ tử của mình không dám nhiều lời, chỉ có thể im im.
15 Cũng đúng, cho dù có là “ nhu nhược” , thì vẫn là vua của một nước, cái khí thế mạnh mẽ của hắn cũng chắc vốn có rồi, không thể khinh thường.
Yết hầu thanh thanh, nàng lại mở miệng, “Ngươi cũng biết, ta không phải dâm tặc, ta đánh ngươi cũng không phải là cố tình…….
16 Chỉ có điều bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Hạ Noãn Ngôn có chút xấu hổ.
Để ánh mắt nhìn ra chỗ khác, nàng lại hỏi hắn, “ Có điều muốn nói thì chớp chớp mắt đi”
Im lặng một chút, đôi mắt mỹ nam liền chớp khe khẽ.
17 Nói thế nào thì cũng là nàng đã làm hắn bị thương, cứ mặc kệ hắn như vậy thì có phần quá đáng.
Nhưng nếu giúp hắn thì có phần nguy hiểm, vẫn nên là mặc kệ đi.
18 “……. Hóa ra là thừa nhận” Hạ Noãn Ngôn thực sự hết chỗ nói rồi.
“ Vốn dĩ ta không phải lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nơi này đúng thật là có nhiều cơ quan, sớm biết như thế này ta cũng sẽ chẳng tìm dược giải độc giúp ngươi, ta nhìn ngươi có vẻ rất khỏe mạnh, cho dù không uống thuốc chắc cũng không sao đâu”
Chính mình bất mãn nói thầm, nhưng Hạ Noãn Ngôn cũng không xoay người lại, chính là lại đến gần, cẩn thận nhìn nơi cất chứa dược đó.
19 “………. Không bắt ta vào trong lao ngươi không cam lòng?”
Không ai để ý nàng.
Hả. không ai muốn bắt nàng sao?
Vậy là mình còn đường sống rồi.
“ Ngươi sợ ta chạy?”
Nháy mắt thừa nhận.
20 Vừa rồi kỳ thật nàng không nhìn kĩ diện mạo của hắn, chỉ liếc mắt một cái hay đảo qua đã bị kinh diễm.
Khoảng cách gần như thế này, mới cảm thấy khuôn mặt này, bằng lời nói miêu tả thì có một chút tái nhợt không có sức lực,nhìn với khoảng cách gần như thế này mới thấy tất cả những tử diễn tả vẻ đẹp như mi thanh mục tú ( mày cao mắt sáng) không không thể so với vẻ mặt thoải mái của hắn.
Thể loại: Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50