1 Đầu thu năm thiên triều Triệu Thánh, đại hôn của thái tử Bùi Nguyên Tu.
Nhiều năm chiến hỏa phân tranh để cho mảnh đất Trung Nguyên che đậy một tầng khói mù màu xám, mà đại hôn của thái tử lại để cho Hoàng Cung lộ ra một mảnh tươi hồng sáng lạn.
2 ‘’A!’’
Lúc tất cả mọi người đang tìm kiếm khắp nơi, trong lãnh cung yên tĩnh, dường như có ít dấu chân người ở bên hồ, đột nhiên vang lên một trận tiếng nước.
3 ‘’Nhạc Thanh Anh!’’
Trong tiếng nước rầm rập, ta vừa mới đứng lên từ trong bồn tắm, liền nhìn thấy cửa lớn bị đẩy ra mạnh mẽ, một trận gió thổi tấm vải mành che bay lên, một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa, lớn tiếng nói: ‘’Ngươi nói thực cho ta, tối hôm qua ngươi đi đâu rồi hả? Ta tìm ngươi khắp nơi, chân đều đã sưng lên, ngươi…’’
Đối phương vốn dĩ đang nổi giận đùng đùng, nhưng vừa thấy ta ở sau tấm vải mành, lập tức ngây ngẩn cả người: ‘’Ngươi, sao sáng sớm tinh mơ ngươi đã tắm rửa?’’
Trong chốc lát hoảng hốt lo sợ qua đi, ta hơi bình tĩnh lại, trước mắt không phải ai khác, là người ở cùng phòng với ta, Du Nhi, ta nhẹ nhàng nói: ‘’Ta, bẩn rồi.
4 Editor: Nhóm Ladies
Dịch Đình, hay còn được gọi là Vĩnh Hạng, là tòa nhà bên cạnh cung điện, nơi ở của các cung nữ.
Mà ta- Nhạc Thanh Anh của ngày hôm nay cũng chỉ là một cung nữ hèn mọn nhất, bình thường nhất trong hoàng cung này.
5 Editor: Nhóm Ladies
"Nhạc Thanh Anh, ngươi thật to gan!"
Một tiếng quát vang lên, Diêu Ánh Tuyết đi đến, tiếp đó là một cái tát rơi trên mặt ta, nhất thời trên mặt cảm thấy một trận nóng rát: "Ngọc công công còn đang ở đây, ngươi làm vậy thật không có quy củ.
6 Editor: Nhóm Ladies
"Ta đến lãnh cung, thăm Ngưng Yên. "
Liễu Ngưng Yên, là cung nữ cùng ta và Du Nhi tiến cung, bởi vì tuổi tác không kém nhau là mấy, lại ở gần nhau cho nên đã trở thành bạn tốt.
7 Editor: Nhóm Ladies
"Tin gì tốt?"
Du Nhi quay đầu nhìn ngó xung quanh, thật ra Nội Tàng Các chỉ có hai người chúng ta, cũng không có người khác, nhưng nàng ấy vẫn thấp giọng nói: "Còn mấy tháng nữa chính là ngày hoàng ân đại xá.
8 Sau khi đã thích ứng được với ánh mặt trời chói mắt, thấy rõ người ở trước mắt, hai chân Du Nhi liền mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ xuống.
“Thái…Thái tử…điện hạ…”
Người đang đứng trước mặt chúng ta lúc này, thân hình cao lớn, khoác áo bào trắng như tuyết, tư thế nhanh nhen tuyệt vời dưới ánh mặt trời, gương mặt như quan ngọc thoát tục không nhuốm bụi trần, đặc biệt là đôi mắt sáng như sao, phảng phất trầm lặng như mặt hồ, khóe miệng hắn hơi nhếch lên mỉm cười, cả người tỏa ra khí chất ôn nhu như ngọc.
9 Các vị hoàng tử đều là rồng giữa loài người, thập phần tuấn mỹ, vị thái tử điện hạ trước mặt này càng là một nhân tài kiệt xuất, gương mặt hắn nghiêng nghiêng vô cùng tuấn tú, hàng mi dài cong cong như cánh chim nhỏ, ánh mắt trời chiếu xuống người hắn tạo thành một cái bóng thật dài, mũi hắn rất cao, cánh môi luôn vô thức giương lên, ý cười nhàn nhạt ẩn hiện như có như không, dường như càng hài hòa với đôi mắt sáng như ngọc kia.
10 Ta ngẩng đầu nhìn lại ánh mắt thân thiết của nàng ta, cười nhẹ nhàng,”Không có gì, chỉ là ta có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút. ”
Du Nhi gật gật đầu, tiện tay cùng ta trải giường, hai người cũng không nói thêm điều gì, nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi, không lâu sau ta liền nghe thấy tiếng nàng ta hít thở đều đều, nha đầu này lòng dạ ngay thẳng, không có tâm cơ, luôn ngủ rất sâu, nhưng tối nay ta một chút cũng không ngủ được, mở to hai mắt nhìn trần phòng tối đen như mực.
11 Ta thở dài: ‘’Ngưng Yên, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, cho dù ngươi không muốn làm, cũng nên nói tốt với nàng, không thể lại giở tính tình,hai năm qua ngươi còn chưa chịu đủ thiệt thòi sao?’’
Ta cũng biết rõ, từ trước đến nay nàng là tâm cao khí ngạo, lại từng được Hoàng tử sủng ái, đương nhiên nàng không muốn làm chuyện như vậy, cho nên trong lãnh cung vẫn bị người ta xa lánh, mỗi một lần đều là ta phải tới nhét chút tiền bạc cho bọn ma ma, nha đầu, lương bổng của ta vốn cũng không nhiều, huống chi còn có nửa năm nữa ta liền xuất cung, tương lai của nàng nên làm cái gi bây giờ?
Lúc này, liền nghe thấy Ngưng Yên nức nở nói: ‘’Thanh Anh, ta phải rời khỏi nơi này, ta không thể chịu nổi.
12 Câu này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của ta trở nên trắng bệch, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Ngưng Yên, ánh mắt của nàng cũng trở nên rét lạnh, nhìn ra nói: ‘’Hiện giờ, ngươi cũng nhất định phải giúp ta rời khỏi nơi này, lại trở lại bên cạnh chàng!’’
Đột nhiên trong lúc đó nhắc tới chuyện hai năm trước khiến ta có chút bất ngờ không thể phòng ngự, mất hồn một hồi lâu mới mở miệng, âm thanh đều đã có chút trống rỗng: ‘’Ngưng Yên, ngươi…’’
‘’Thanh Anh, chuyện ban đầu, chẳng lẽ ngươi đã quên sao?’’
‘’Ta…’’
‘’Lúc trước là ngươi để cho ta trở thành nữ nhân của Tam điện hạ, toàn bộ những gì ta gặp phải hôm nay, ngươi cũng có trách nhiệm, chẳng lẽ ngươi muốn từ đây buông tay mặc kệ sao? Thanh Anh, ngươi quá nhẫn tâm rồi!’’
‘’Ngưng Yên, ngươi không cần nói như vậy, ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi chịu khổ, ta cũng hi vọng ngươi có thể sống tốt.
13 * Vết đỏ trên cánh tay của cung nữ thời ngày xưa chứng minh vẫn còn trinh tiết.
‘’Cái gì?’’
Giống như có một trận sấm sét nổ vang dội trên đầu, ta kinh ngạc mở to hai mắt.
14 Editor: Nhóm Ladies
Ngọc công công ở bên cạnh tiến lên phía trước nói: "Điện hạ, đây là số cung nữ cuối cùng trong cung rồi. "
"Ồ. . . . . . "
Thanh âm ngạo nghễ nhàn nhạt vang lên, Bùi Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn chúng ta một cái, vung tay áo: "Bắt đầu đi.
15 Editor: Nhóm Ladies
"Nói, là ngươi sao?"
Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai, rất nhẹ, nhưng lại như lặp đi lặp lại không ngừng trong lòng ta, trong nháy mắt đó ta cảm thấy bản thân như con mồi đã vào tầm ngắm, một loại cảm giác tuyệt vọng không thể trốn dâng lên trong lòng.
16 Editor: Nhóm Ladies
Diêu Ánh Tuyết bị Tam điện hạ dẫn đi, vài ngày sau truyền đến tin, nàng ta được phong làm phu nhân, thường bầu bạn bên người Hoàng tử.
17 Editor: Nhóm Ladies
Thái tử Bùi Nguyên Tu đứng ở cửa, trên mặt là nụ cười nhẹ.
"Thái tử điện hạ?" Ta kinh ngạc một phen, vội vàng quỳ xuống hành lễ, nói: "Nô tỳ bái kiến thái tử điện hạ.
18 Qua một hồi lâu, hắn nhẹ nhàng nói,”Ngươi vẫn ở lại Nội Tàng Các, bổn cung thực sự rất vui. ”
Ta sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Gương mặt hắn vậy là cũng đỏ lên một chút, không biết là do đứng dưới ánh mặt trời, hay vì nguyên nhân khác, gặp ánh mắt kinh ngạc của ta, hắn cúi đầu thấp hơn nữa, rồi lại nhìn ta cười cười.
19 Bóng dáng kia ta đã quá quen thuộc, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra, toàn thân lập tức cứng lại.
Bùi Nguyên Hạo! Sao hắn lại tới đây?
Ngay khi ta vẫn kinh ngạc không thôi, hắn đã đi tới cửa Nội Tàng Các, cặp mắt thâm thúy sâu không thấy đáy kia lạnh lùng nhìn ta, trong lòng ta không khỏi rét lạnh, vội vàng quý xuống lạy,”Nô tỳ bái kiến Tam Hoàng tử Điện hạ.
20 Ngẩng đầu lên liền thấy Diêu Ánh Tuyết đứng ở cửa, nàng ta nhìn thấy chúng ta dường như cũng có chút giật mình, vẻ mặt kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chân bước tới, “Thần thiếp bái kiến Tam điện hạ.