21 ‘’Ngươi thật đẹp. ’’
Ta cúi đầu từ từ dỡ xuống trâm cài trên đầu cô, bình tĩnh nói: ‘’Phu nhân khen nhầm rồi, phu nhân mới đúng là xinh đẹp, tư thế thiên nhân.
22 Ta ngẩng đầu nhìn vài người bọn họ, trên mặt đều là vẻ xem kịch vui, dùng ánh mắt khinh thường nhìn ta.
Ta nhẹ nhàng nói: ‘’Phu nhân bị cảm không được khỏe, cho nên vẫn nghỉ ngơi ở trong phòng, không hề ra ngoài.
23 "Ngươi nói cái gì?"
Ta hít sâu một hơi, nói: " Hiện tại Phu nhân đã được điện hạ sắc phong, thân phận không giống những cơ thiếp này, nếu như vẫn còn tư tưởng làm ra chuyện tranh thủ tình cảm sau lưng, chỉ sợ sẽ để người khác lấy đó làm cớ, cũng là tự hạ thân phận của mình.
24 Editor: Nhóm Ladies
Vốn hắn còn cười tít mắt, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, liếc mắt đánh giá ta, cười lạnh nói: "Đi ngang qua? Xem ra vị phu nhân kia nhà ngươi vẫn hết sức bình thản, như thế nào, tư vị bị ghẻ lạnh này, nàng ta đã được nếm thử rồi chứ?"
Ta cười khẽ, nói: "Công công nói đùa.
25 Editor: Nhóm Ladies
"Cái gì?"
Ta chấn động, hốt hoảng đứng ở đó, người kia nhìn ta một cái, nói: "Đây là quy củ trong cung. "
Quy củ trong cung, chủ nhân thị tẩm, thị nữ phải đi theo canh giữ bên ngoài cửa, tùy lúc có thể hầu hạ chủ nhân rời giường.
26 Thanh âm kia đặc biệt mềm mại, đặc biệt quyến rũ, mang theo một loại cảm giác mất hồn đến tận xương, giống như U Lan đột nhiên nở rộ dưới ánh trăng, xinh đẹp mê người.
27 "Không sao cả, bản cung đã sớm quen, " Trong phòng truyền đến một tiếng cười lạnh không chút để ý, chỉ nghe Bùi Nguyên Hạo lười biếng nói: "Ngươi hầu hạ bản cung rất thoải mái, có điều này là đủ rồi.
28 Chỉ một lát sau, chúng ta đã về tới viện của Diêu Ánh Tuyết.
Tuy nhiên dọc đường đi nàng ta không nói nửa lời, nhưng ta cũng biết nàng ta sẽ không dễ dàng buông tha cho ta như thế, nhất là sau câu nói kia của Bùi Nguyên Hạo, ta có chút không dám tưởng tượng, nàng ta định làm gì ta.
29 Ta lập tức hiểu ra, nàng ta muốn lập uy trước đám cơ thiếp của Thượng Dương cung.
Trước đó vài ngày, vì bị Bùi Nguyên Hạo vắng vẻ, nàng ta mất hết thể diện, đám nữ nhân này nhất định đã từng chê cười nàng ta, nếu không cho bọn họ biết đến uy tín của phu nhân thì địa vị phu nhân này vĩnh viễn chỉ là hữu danh vô thực, vừa hay có câu nói của Bùi Nguyên Hạo để nàng ta mượn đề tài nói chuyện của mình.
30 “Nô tỳ không dám mơ tưởng tới Điện hạ, nô tỳ chỉ là…không cẩn thận bị té ngã. ”
“Không cẩn thận bị té ngã, ngươi nơi nào không ngã lại cứ phải ngã vào lòng Điện hạ?” Nàng ta nhìn ta cười lạnh,”Xem ra, ngươi là thấy đêm qua Điện hạ sủng hạnh bổn phu nhân trong tẩm điện, càng thêm sủng ái ta, nên mới cho rằng Điện hạ cũng sẽ xem trọng ngươi thêm vài phần sao?”
Sắc mặt ta trắng bệch,”Không, nô tỳ không hề nghĩ như vậy.
31 Không thể tưởng tượng được chuyện ta giữ lại thù lao kia, nàng biết.
Chỉ có điều nghĩ đến chuyện này cũng không kỳ quái, nàng ta ở trong Thượng Dương Cung nhiều năm như thế, có thể trở thành người đứng đầu của bọn cơ thiếp, tất nhiên là có thế lực của chính mình, tai mắt chắc cũng không phải ít, dù cho trong Thượng Dương Cung xảy ra bất cứ chuyện gì cũng chạy không thoát khỏi ánh mắt của nàng, Triệu ma ma cầm bạc từ người nào, Lưu công công không lấy bạc từ người nào, nàng đã sớm một rõ hai ràng rồi1
Ta nhìn nàng một cái, lập tức cười làm lành nói: ‘giữ lại chỗ thù lao kia, chỉ là trong chốc lát nô tỳ nổi lên lòng tham, lại vẫn xin tiểu thư Kim Kiều không cần lộ ra.
32 Đáng tiếc vài ngày kế tiếp, Lưu công công vô cùng bận rộn công việc, dường như không tìm được lúc nào hắn ngây ngốc một mình, cũng khiến lòng ta nóng như lửa đốt, chỉ sợ túi bạc kia chính là mối họa.
33 Ta ngẩng đầu, chỉ thấy hắn nhìn thoáng qua túi bạc trong tay ta, lạnh lùng nói: ‘Người nào?’’
‘…’’ Ta cắn môi dưới, cúi đầu.
‘Là phu nhân?’’
Trong lòng ta kinh ngạc, vội vàng lắc đầu phủ nhận: ‘Không, không phải phu nhân, thù lao này chính là…’’
‘Là của ai?’’
‘…Là, nô tỳ.
34 Cái gọi là nhà đã dột còn gặp trời mưa, có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi.
Khi ta lê cước bộ nặng nề đến Lạc Mai trai, vừa mới bước lên bậc thang, cửa lớn rộng mở, cũng vừa lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Hạo ngồi nghiêm chỉnh ngay chính giữa, mà hắn tựa hồ như cũng cảm nhận được cái gì, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía ta.
35 Một lát sau, cuối cùng tâm tình cũng khôi phục lại, ta lau khô nước mắt, đang định đứng dậy đi, liền nghe thấy một thanh âm cực kỳ trong trẻo vang lên ở phía trước - -
"Oa? Tay ngươi bị bỏng hả?"
Ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người đứng trước mặt ta, nhìn tay của ta.
36 Hắn ngẩng đầu, thấy ta ngơ ngác nhìn hắn, vừa cười vừa giơ tay lên, cho ta nhìn mu bàn tay của hắn, nói: "Yên tâm, thuốc cho ngươi là đồ tốt, ngươi xem tay của ta này, trước kia đã từng bị thuốc nổ tổn thương, hiện tại không phải ngay cả một vết sẹo cũng không thấy sao?"
Tuy hắn còn là đứa trẻ khờ dại lỗ mãng, nhưng làm việc lại mang theo sự trầm ổn lão luyện đến không biết nói thế nào.
37 "Sao thế?" Ta nghi ngờ nhìn hắn.
"Không, không có gì. " Hắn lắc đầu, giống như có chút đỏ mặt, ấp úng nhét miếng điểm tâm lớn còn lại vào miệng.
Nhìn đứa bé hồ đồ ngây thơ, tựa như đệ đệ nhà bên cái gì cũng không hiểu, lỗ mãng lại thẳng thắn, ta mỉm cười lại dùng khăn tay lau sạch khóe miệng còn dính vụn bánh của hắn, nói: "Ngươi xem ngươi này, ăn cái gì cũng để dính bên môi, là muốn giữ lại đến tối ăn khuya sao?"
Đối với hắn, ta cũng không có cảm giác rụt rè xấu hổ của nữ nhân, có lẽ có thể có một người đệ đệ như vậy cũng tốt.
38 Từ khi bị Bùi Nguyên Hạo ra mặt trách cứ, ta đều thừa dịp trốn tránh hắn, mỗi lần hắn rời bước tới Lạc Mai Trai, ta đều cáo lui trước để các tỷ muội khác tới hầu hạ.
39 Đầu óc ta trống rỗng, mãi đến khi hắn dừng lại trước mặt ta, ta mới đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng quỳ xuống, “Nô tỳ bái kiến Tam điện hạ. ”
Bùi Nguyên Hạo từ trên cao liếc nhìn ta, không nói một lời.
40 Lại là một đêm mị hoặc nhuốm đầy dục vọng.
Cũng giống như lần trước, ta lại một mình dựa vào cánh cửa ngoài hành lang dài, phải nghe tiếng rên rỉ say đắm lòng người cùng tiếng thở dốc nặng nề mãi tới tận đêm khuya, mùi hương mê hoặc cùng tiếng hít thở không ngừng lan tràn khắp không gian.