1 Ban đêm.
Ánh đèn màu vỏ quýt tản ra ánh sáng nhàn nhạt, bao phủ gian phòng kiều diễm.
Tiếng nam nữ thở dốc xen lẫn trong căn phòng bịt kín.
Trên giường lớn màu trắng mềm mại.
2 "Tôi nói này bạn học, cô lại ngủ hai tiết lên lớp của giáo sư Thẩm, thái độ còn không tốt một chút, cẩn thận thầy Thẩm ghi tội cho cô. " Giang Nam Phong đe dọa.
3 Thẩm Mặc Thần khóa chặt bóng lưng Thủy Miểu Miểu, giữ kín như bưng, đôi mắt càng ngày càng đen kịt, chậm rãi, anh liếc về phía Giang Nam Phong, hỏi: "Cậu thật muốn để tôi tới giảng sao?
Giang Nam Phong nghiêm túc, hai tay ôm quyền, khẩn cầu nói: "Xin nhờ, anh hai, tôi vừa tiếp nhận cái trường học này, rất cần người có địa vị ảnh hưởng xã hội thành công như cậu, chỉ cần cậu chịu đến, tôi làm trâu làm ngựa cho cậu cũng được.
4 "Vuốt ve bụng của cô ấy theo kim đồng hồ, tận lực giảm bớt khẩn trương và bất an. " Thẩm Mặc Thần ngưng trọng dặn dò nói.
"Được. " Thủy Miểu Miểu để phụ nữ có thai tựa vào trong ngực của mình, tay trái nhẹ nhàng xoa bóp phần bụng, dịu dàng trấn an nói: "Chị đừng khẩn trương, thả lỏng, chúng ta đã lên xe, chút nữa có thể đến bệnh viện.
5 Hai người bọn họ chạy hết tốc lực hai mươi phút đến khoa phụ sản bệnh viện,
Chồng của phụ nữ có thai đã sớm chuẩn bị xong xe đẩy, cùng mấy người y tá ở cửa ra vào chờ đợi lo lắng.
6 Thủy Miểu Miểu ổn định, có chút tức giận, nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, hỏi: "Đằng sau là bậc thang, anh cố ý, nếu ngã thì làm sao bây giờ?"
"Không phải nói không sợ à, vậy cô lui cái gì.
7 Thủy Miểu Miểu dừng một chút, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, hơi nghiêng đầu, hỏi dò: "Anh tới Mỹ chưa?"
"Mỹ sao?" Thẩm Mặc Thần khiêu mi, đôi mắt sâu thẳm lướt qua một ánh sáng, khóa chặt đôi mắt óng ánh của cô, hỏi ngược lại: "Cô đã đi Mỹ chưa?"
"A? Ha ha.
8 Thủy Miểu Miểu cảm thấy anh cố ý thăm dò cô.
Cô làm tóc được anh hớt qua bả vai rối loạn, vừa cười vừa nói: "Giáo sư Thẩm thật sự là nói đùa, con tôi cũng đã có, sao lại nhìn thấy thân thể đàn ông mà thẹn thùng, giáo sư Thẩm còn chưa có kết hôn a, tôi đã là kẻ già khắp chốn rồi.
9 Thủy Miểu Miểu dừng một chút.
Cô không nói tiếng khiêu khích nào mà? Cô chỉ là cảnh cáo.
Được rồi.
Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt.
10 Cô nói xong trực tiếp đi qua ghế sô pha, cách anh xa một chút, an toàn một chút.
Thẩm Mặc Thần nhếch miệng, vai trái tựa trên giá sách, liếc nhìn Thủy Miểu Miểu, trong đôi mắt u sâu hiện lên một tia tinh ranh, nói ra: "Tôi đột nhiên nhớ tới, quần lót trên người cô bây giờ mặc, trước đó tôi đã mặc qua.
11 Lâm Mỹ Quyên nhìn bộ dạng Thẩm Mặc Thần vân đạm phong khinh, căn bản không chút biện pháp với anh, thở dài, nói ra: "Ông nội con lại hỏi con rồi. "
"Được ông ta nhớ thương, rất vinh hạnh.
12 Thẩm Mặc Thần đẩy cửa phòng.
Bên trong đã không có một ai, chỉ có một lời ghi chú đặt ở trên tủ đầu giường.
Thẩm Mặc Thần tiến lên, cầm lên.
Chữ trên lời ghi chú thanh tú, đầu bút lại như mây bay nước chảy, uyển chuyển lưu loát.
13 Thủy Miểu Miểu nhai cơm, rất nghiêm túc hồi đáp: "Mẹ sợ sinh hoạt phí không có, còn tổn thất con trai, sau này sẽ có phí sinh hoạt, cho nên, con bỏ cái ý nghĩ đó đi.
14 Thủy Miểu Miểu chạy tới trước mặt anh, vươn tay ra nói: "Đưa thẻ công tác cho tôi. "
Thẩm Mặc Thần cười khẽ, đôi mắt liếc nhìn quần áo của cô, khác lạ hỏi: "Cô không định trả quần áo cho tôi sao? Hay là, muốn ngày mai gặp lại tôi?"
Mặt Thủy Miểu Miểu hơi đỏ lên.
15 Hành vi rất anh hùng, hi sinh rất oanh liệt, kết cục rất thảm đạm.
Cô không chỉ bị mất đồ ăn vặt, còn bị gọi vào văn phòng, sau cùng mời gia trưởng tới, tiến hành tư tưởng giáo dục nghiêm khắc, bị phạt không có tiền tiêu một tháng.
16 Một cái, hai cái, ba cái, dao đều đủ.
Một cái, hai cái, ba cái. . . Tất cả 18 cái bật lửa, cũng đều đủ.
Thủy Miểu Miểu hồ nghi nhướn mày.
Viêm Viêm không bán những vật có giá trị này, vậy nó bán cái gì rồi?
Thủy Miểu Miểu lật ngăn kéo một chút, không có phát hiện khác lạ.
17 Thủy Miểu Miểu nhìn thấy anh, đôi mắt dừng lại, nhíu lông mày, trong mắt mê mang lóe lên một tia không thể tưởng tượng nổi.
Anh không phải giáo sư ở trường học sao?
Làm sao?
Lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ, anh là khách hàng lớn trong miệng bọn họ?
Thủy Miểu Miểu còn không có thu hồi ánh mắt.
18 Thủy Miểu Miểu không biết anh ngồi ở chỗ này bao lâu, nhìn cô bao lâu.
Bị một đám người vây xem tư thế ngủ, có loại cảm giác động vật trong vườn thú bị quan sát.
19 Chẳng lẽ, là bởi vì cô đánh anh một cái ở trong trường học.
Người đàn ông này, tính toán chi li.
Nếu như có thể có một lời, từ nay về sau, anh đi đường Dương quan của anh, cô đi cầu độc mộc của cô, cô để anh đánh trả một cái, cũng được
Thủy Miểu Miểu nhìn quản lý Hoàng vẫn còn đang đánh giá cô, kéo ra nụ cười, giải quyết việc chung nói: "Quản lý Hoàng chê cười, tôi muốn làm ở GBB cả đời.
20 Sau đó tiềm thức cô, muốn cách anh xa một chút, sau lưng đè lại cánh tay anh.
Thẩm Mặc Thần cũng cảm thấy cô mềm mại, dòng điện truyền tới xương cụt, có cỗ nhiệt lượng xuất phát từ lồng ngực, chảy vào bụng, thời gian dần trôi thân thể nhanh chóng rơi vào trạng thái thức tỉnh.