21 Ở bên tai cô, như thiêu như đốt.
Thủy Miểu Miểu chỉ cảm thấy nóng.
Cô tránh thoát, căn bản là không tránh thoát được, tức giận, Thủy Miểu Miểu không thèm tránh thoát, mở to đôi mắt ngập nước, ủy khuất, phẫn hận, oán trách nhìn anh.
22 "Nên nhớ kỹ nhớ kỹ, không nên nhớ kỹ thì không nhớ kỹ, thế nào?" Thẩm Mặc Thần hồ nghi nhìn Thủy Miểu Miểu hỏi.
Thủy Miểu Miểu sợ anh nhìn ra manh mối, nở nụ cười, nói ra: "Chỉ là dự đoán một chút, đại khái có thể bao lâu tôi mới cút ra khỏi trí nhớ của anh.
23 Thủy Miểu Miểu liền biết đây là một trận Hồng Môn Yến, trong lòng trầm xuống.
Cô xong đời.
Thẩm Mặc Thần ưu nhã quay người.
Thủy Miểu Miểu nóng nảy cầm lấy cánh tay Thẩm Mặc Thần.
24 Rượu vang đỏ đi vào miệng anh, hầu kết nhấp nhô.
Trên môi dính rượu vang đỏ, ẩm ướt như nước.
Trên tay, nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu đỏ.
Người đàn ông này, trong lúc phất tay hiển thị rõ cao quý, có loại mê hoặc.
25 Mặt Thủy Miểu Miểu chợt đỏ bừng, kính rượu, đặt ly rượu xuống, cúi thấp đôi mắt, che khuất không vui bên trong.
"Thủy tiểu thư và Thẩm Tổng thật sự là trời đất tạo nên một đôi, ly này tôi mời hai người.
26 Tính toán
Thủy Miểu Miểu chuẩn bị tự mình kêu khó chịu.
"Thủy tiểu thư, cô mời rượu như thế thì không có gì hay, uống chén rượu giao bôi đi. Tuấn nam mỹ nữ uống chén rượu giao bôi, nhìn là cảnh đẹp ý vui.
27 Thẩm Mặc Thần ý vị thâm trường nhìn Thường Khải Văn một chút, đôi mắt liếc về phía cửa.
Thường Khải Văn thu được ý Thẩm Mặc Thần, gật đầu, đi ra cửa.
28 "Một đêm liền khiến cậu suýt chết, khẳng định công phu rất cao, thật muốn nhìn một chút. " Lê Bảo Y hoa si nói.
Thủy Miểu Miểu: ". . . "
Cô ấy nói vấn đề gì vậy.
29 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Mặc Thần dừng việc lắc lư chiếc thìa, không vui nhíu lông mày, không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh.
30
Thủy Miểu Miểu nghe được giọng của anh có chút dừng lại.
Hai chữ Thủy Thủy này từ trong miệng của anh phát ra, đặc biệt lưu luyến, lại có loại cảm giác rất quen thuộc.
31
Thủy Miểu Miểu vội vàng muốn đứng lên, nhưng mắt cá chân truyền đến đau đớn.
Coi như chạy, cô cũng không chạy được khỏi người đàn ông trước mắt này.
32
"Có anh làm xe ngựa miễn phí, sao tôi có thể cản anh làm việc đây. " Thủy Miểu Miểu sửa lời nói.
Trước sau nói chuyện không đồng nhất, cô cũng có thể có khe hở kết nối.
33
"Hơi trễ. Con tôi đang ở nhà chờ tôi trở về. " Thủy Miểu Miểu cự tuyệt nói.
Trong mắt Thẩm Mặc Thần tối tăm, lên trước, đưa tay chống ở hai bên thân thể của cô, vây cô ở giữa anh và thân xe, liếc nhìn mắt cô, nói ra: "Có lẽ, tôi nên đổi một lý do.
34
Rất nghèo.
Học phí của mình, học phí của Viêm Viêm, sinh hoạt phí của cô và Viêm Viêm, đều dựa vào tiền lương ít ỏi của cô chống đỡ, mỗi tháng đều mắc nợ, thẻ tín dụng làm bốn chiếc, tiêu hao duy trì thăng bằng.
35
Cô từ từ, chuyển ánh mắt qua Thẩm Mặc Thần.
Bộ dạng của anh nhìn rất chuyên chú, bời vì cúi đầu, lấy góc độ của cô nhìn qua, mặt của anh càng thêm lập thể.
36
Thủy Miểu Miểu nhìn anh dùng nước rửa tay rửa tay.
Mẹ nó.
Có một vạn con mẹ nó chà đạp trong lòng cô.
Cô bị chiếm tiện nghi, còn bị chê.
37
"Luôn có não tàn, không phải anh nói tôi nhiều nước sao, vào đầu rồi. " Thủy Miểu Miểu cười hì hì tự giễu nói, ánh mắt lấp lóe.
Thẩm Mặc Thần ý vị thâm trường liếc cô một chút, nói ra: "Vừa rồi cái tên biến thái kia đã bị bắt lại, chẳng qua, về sau, có chút tiền nên tiêu, an toàn mới là quan trọng nhất, cô gái nửa đêm đi hẻm nhỏ, rất nguy hiểm.
38
Thủy Miểu Miểu nhìn Viêm Viêm, trong lòng mềm mại.
Vì tiết kiệm tiền, du lịch ở trường nó cũng không đi.
Dù sao Thủy Miểu Miểu hơi áy náy với Viêm Viêm.
39
"Đậu phộng, hù chết ông đây rồi. Một cây đao như thế, để trong nhà, quá khó coi. " MC hỏi.
"Thủy Thủy, tài khoản bao nhiêu? Có thể tiện nghi một chút không, 300 bán không? Hắc hắc.
40
Trong văn phòng lớn như vậy
Thẩm Mặc Thần lật xem tư liệu bộ phận danh tiếng đưa tới, hơi nhíu lông mày, trong mắt lóe lên sắc bén, nhìn về phía bộ giám đốc danh tiếng hỏi: "Nếu như tôi muốn thu mua đài này, anh cần bao lâu để nó khởi tử hồi sinh?"
"Ba tháng.